Ánh Trăng Tàn - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-12-21 15:59:12
12
Tôi điền tiết mục múa đã chuẩn bị từ trước vào danh sách biểu diễn.
Nhưng lần này, không phải là múa đơn.
Tôi kéo tất cả các bạn nữ trong lớp có hứng thú với biểu diễn, cùng nhau dàn dựng một tiết mục múa cổ điển tập thể.
Tôi tự bỏ tiền mời giáo viên, mua những bộ trang phục biểu diễn đắt nhất, đặt làm đạo cụ tốt nhất.
So sánh với tiết mục độc tấu piano trong váy trắng của Lâm Tửu, nó trông quá đơn giản.
Cô ta không biết đã khóc lóc với Lục Tâm Đình thế nào.
Tối hôm đó, khi tôi tan học về nhà, anh trai đã chặn tôi ở vườn.
"Lục Tâm Hỷ."
Anh tôi nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm:
"Tiết mục biểu diễn trong lễ kỷ niệm trường, em bỏ đi."
Tôi cười nhạt:
"Lục Tâm Đình, anh lại sủa bậy cái gì thế?"
"Đừng tưởng tôi đang thương lượng với anh."
Ánh mắt Lục Tâm Đình hiện lên một tia chế nhạo lạnh lùng:
"Nếu em nhất định phải đi, thì tự chịu hậu quả."
Tôi dừng bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lẽo của anh ấy:
"Anh trai, cô gái bé nhỏ của anh học piano hơn mười năm, vậy mà không tự tin thắng tôi khi cùng biểu diễn trên sân khấu à?"
"Đúng là đồ vô dụng."
13
Còn vài ngày nữa là đến buổi biểu diễn trong lễ kỷ niệm, Giang Thiêm tìm gặp tôi.
"Tâm Tâm."
"Chuyện lần trước là lỗi của tớ. Nhưng cậu đã chặn hết mọi cách liên lạc với tớ, cũng không chịu gặp tớ."
"Tớ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tâm Tâm, là cậu hiểu lầm tớ, hay… cậu đã thích người khác?"
Khi nói đến mấy từ cuối, giọng cậu ta mang theo một tia đau đớn rõ ràng:
"Nhưng cậu đã từng nói rằng, cậu sẽ mãi mãi thích tớ mà thôi."
Một cơn giận dữ xen lẫn nỗi đau buốt nhói bất ngờ dâng lên trong lòng tôi.
Ngày trước, tôi thật lòng thật dạ thích cậu ta nhiều năm như vậy.
Cậu ta nói không thích tôi quay cảnh hôn, tôi liền từ chối không ít cơ hội từ những đạo diễn danh tiếng.
Cậu ta nói Lâm Tửu có hoàn cảnh khó khăn, ở trại mồ côi bị bắt nạt, bảo tôi đừng chấp nhặt với cô ta.
Tôi liền hết lần này đến lần khác tha thứ cho sự xúc phạm của cô ta.
Tôi chỉ muốn dùng chân tình đổi lấy chân tình.
Những gì tôi nhận lại, chỉ là sự bôi nhọ và căm hận kéo dài mười năm từ họ.
Khoảnh khắc này, tôi bỗng không muốn giả vờ thêm nữa.
Tôi nắm lấy cổ áo Giang Thiêm, đẩy mạnh cậu ta va vào thân cây sau lưng.
Cậu ta đau đến hít một hơi lạnh, chưa kịp mở miệng đã bị tôi tát mạnh một cái.
Tôi không hề nương tay.
Khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo của cậu ta lập tức sưng đỏ lên.
Tôi tiến gần, từng chữ nói rõ ràng:
"Cậu và Lâm Tửu quen biết từ lâu, tôi đã biết rồi."
"Cậu không phải thích cô ta sao? Sao còn đến trước mặt tôi giả vờ sâu nặng làm gì?"
"Vừa muốn lợi dụng tôi, vừa làm con chó trung thành cho bông hoa nhỏ của cậu à?"
"Cậu đúng là giống hệt người mẹ ruột biết rõ mình là kẻ thứ ba mà vẫn lao vào nhà người ta, đê tiện."
Khi từ cuối cùng được thốt ra, cảm xúc trong mắt cậu ta cuồn cuộn như cơn bão đổ bộ.
Nhưng cậu ta không nói được lời nào.
Tôi cười khẩy, buông tay, quay lưng bỏ đi.
14
Tối hôm đó, tôi nằm mơ.
Hiếm khi mơ thấy chuyện kiếp trước, sau khi tôi chết.
Sau khi con dao cắt bánh cắm vào ngực Lâm Tửu, tôi chết đi trong nỗi đau tột cùng.
Cô ta được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Ngoài phòng bệnh, Giang Thiêm túm lấy Lục Tâm Đình, chất vấn:
"Anh rõ ràng nói rằng, anh sẽ sắp xếp mọi thứ, anh sẽ bảo vệ cô ấy—"
Lục Tâm Đình hất tay cậu ta ra, lạnh lùng nói:
"Tôi đã đồng ý chia sẻ cô ấy với cậu. Cậu chỉ là một đứa con ngoài giá thú, không có sự giúp đỡ của tôi, cậu có thể kiểm soát được nhà họ Lục sao? Đừng có được voi đòi tiên."
Giang Thiêm lảo đảo mấy bước, phản bác:
"Là anh giúp tôi sao? Rõ ràng là—"
Lời nói đến một nửa, đột nhiên cắt ngang.
Lục Tâm Đình cười lạnh:
"Đúng vậy, là em gái tôi giúp cậu. Nhưng nó đã chết rồi. Người sắp xếp kẻ tạt axit vào nó, chẳng phải chính cậu liên hệ sao? Cậu quên rồi sao?"
Giang Thiêm im lặng đứng đó.
Trên cửa phòng cấp cứu, đèn đỏ vẫn nhấp nháy.
Một lát sau, Lâm Tửu được đẩy ra.
Bác sĩ nói:
"Bệnh nhân vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm…"
Ánh mắt Giang Thiêm lướt qua khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của cô ta, khẽ run lên.
Rồi bình tĩnh mở miệng:
"Tôi không quên."
"Tôi cũng chưa bao giờ hối hận."
…
Tôi choàng tỉnh khỏi giấc mơ, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh, bám lấy bồn cầu nôn khan rất lâu.
Khi ngẩng lên, tôi chống tay nhìn vào gương, thấy mình trong đó.
Đôi mắt đầy tơ máu, tràn ngập sự căm hận.
"Không hối hận…"
Tôi thì thầm:
"Không sao cả, kiếp này cậu sẽ hối hận. Hối hận vì đã được sinh ra."
"Cứ đợi đấy."
15
Đến ngày diễn ra buổi biểu diễn mừng kỷ niệm trường, tôi tình cờ gặp Lâm Tửu bên hồ nhân tạo trong khuôn viên.
Cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu bạc, giản dị nhưng xa hoa, trên cổ còn đeo thêm một sợi dây chuyền kim cương đắt tiền.
Tôi hiểu rõ, thứ này chắc chắn là Lục Tâm Đình mua để an ủi cô ta.
"Lục Tâm Hỷ, cô nghĩ thân phận tiểu thư nhà họ Lục có thể bảo vệ cô mãi mãi sao?"
"Cô bắt nạt tôi lâu như vậy, thật sự nghĩ tôi sẽ không phản kháng à?"
"Tôi sẽ khiến cô phải trả giá gấp ngàn lần."
"Dù cô đã biết quan hệ giữa tôi và Giang Thiêm thì sao chứ? Người cậu ấy yêu là tôi, anh trai cô cũng chỉ yêu tôi mà thôi."
"Người như cô, vốn dĩ không bao giờ nhận được tình yêu của bất kỳ ai."
Cô ta ba hoa lải nhải cả một tràng dài, tôi chỉ cười nhạt, đáp lại một câu:
"Nước trong nhà vệ sinh có ngon không?"
Rồi trước vẻ mặt tái nhợt của cô ta, tôi quay đầu rời đi.
Chiều tối, ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa trải dài khắp bầu trời.
Tôi cùng nhóm nữ sinh trong đội múa thay trang phục biểu diễn, xách váy chạy từ phòng tập múa đến hậu trường.
Nửa đường, tôi phát hiện ra đạo cụ cho màn cúi chào kết thúc đã không còn.
"Có phải để quên ở phòng tập múa không?"
Tôi hồi tưởng lại, rồi quyết định quay lại tìm.
Tô Lan hỏi:
"Cần tớ đi cùng không?"
"Không sao đâu, đạo cụ nhẹ mà, tớ tự mang được."
Tôi mỉm cười nói:
"Cậu và mọi người cứ đến hậu trường trang điểm trước, tiện thể nhờ thầy phụ trách sân khấu sắp xếp lại thứ tự đạo cụ nhé."
Khu nhà tổng hợp rộng lớn vắng vẻ.
Tôi xách tà váy lấp lánh, sải bước lên cầu thang.
Nhưng khi sắp đến tầng có phòng tập múa, tôi dừng lại.
Chỉ cách vài bậc thang, có một người đứng đó.
Ánh chiều tà màu đỏ vàng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chỉ soi sáng một nửa khuôn mặt của người ấy.
Phần lớn khuôn mặt chìm trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước giữa đại dương.
Là Giang Thiêm.
Cậu ta cất giọng trầm thấp, như đang kìm nén một cơn mưa lớn sắp đổ mà chưa đổ xuống:
"Tâm Tâm, cậu định làm gì?"
"Liên quan quái gì đến cậu, cút đi."
Tôi bước qua cậu ta, định đi tiếp lên cầu thang.
Nhưng vai tôi đột nhiên bị một lực mạnh đẩy tới.
Trong một giây, suy nghĩ của tôi khựng lại.
Khi kịp phản ứng, tôi đã cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi ngã ngửa ra sau.
Phía sau tôi là cầu thang cao hàng chục bậc.
Lưng tôi tiếp đất, nặng nề lăn xuống những bậc thang cứng rắn.
Nỗi đau ập đến như sóng cuộn, tôi nằm sóng soài bên cạnh lan can sắt, mắt cá chân như phát ra tiếng xương nứt nhỏ.
Giang Thiêm bước từng bước chậm rãi xuống cầu thang, dừng lại bên cạnh tôi.
Cậu ta vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản nhưng buồn bã đó.
Nhưng khi mở miệng, giọng nói của cậu ta lạnh lùng đến đáng sợ:
"Tâm Tâm, đừng trách tôi."
"Cậu từ khi sinh ra đã có mọi thứ. Dù bỏ lỡ cơ hội này, cậu vẫn còn rất nhiều con đường khác để đi."
"Nhưng A Tửu không giống cậu."
"Cô ấy đã làm hết sức mình trong khả năng của mình, để đạt được điều tốt nhất."
Nói xong, cậu ta nắm lấy cổ chân đã bị trật của tôi.
Rồi dùng sức đập mạnh phần chân của tôi vào lan can sắt bên cạnh.
16
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh tượng trong giấc mơ.
Cậu ta đứng bên ngoài phòng bệnh, cùng với anh trai tôi.
Dùng ánh mắt đầy dịu dàng và yêu thương nhìn Lâm Tửu được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Nhắc đến tôi, giọng nói của cậu ta lại lạnh lùng như không hề quan tâm:
"Tôi chưa bao giờ hối hận."
Mười lăm năm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi.
Tình yêu nồng nhiệt và chân thành nhất của tôi.
Hóa ra lại đặt vào một kẻ như vậy.
Tôi bật cười, và ngay khoảnh khắc trước khi cẳng chân tôi bị cậu ta mạnh tay đập vào lan can, tôi đột ngột rút chân ra khỏi tay cậu ta.
"Đồ vô dụng."
Mắt cá chân bị trật đau đến mức khiến tôi nghẹt thở.
Nhưng tôi vẫn kịp lúc cậu ta chưa kịp phản ứng, túm lấy tóc, đập mạnh đầu cậu ta vào lan can.
"Thứ đê tiện, lại muốn hại tôi thêm lần nữa sao? Mơ đi!"
Đầu Giang Thiêm va mạnh vào lan can sắt, phát ra một tiếng "cốp" chói tai.
Trán cậu ta đập trúng góc nhọn, máu tươi lập tức tuôn ra, chảy dài xuống khuôn mặt, từng giọt nhỏ xuống quần áo.
"…Tâm Tâm…"
Tôi hổn hển thở dốc, buông tóc cậu ta ra, đứng dậy.
Mắt cá chân trật vẫn đau không ngừng, nhưng tôi không bận tâm.
Tôi cúi đầu nhìn vào đôi mắt đau đớn và mờ mịt của cậu ta, chậm rãi, chậm rãi nở nụ cười:
"Thật cảm động quá, cậu ấm của tôi. Không tiếc hy sinh bản thân, cũng muốn hủy hoại tôi ở đây, để mở đường tương lai cho cô gái nhỏ của cậu à?"
"Đây chính là lời cảnh báo của Lục Tâm Đình dành cho tôi sao? Hai người đã bàn bạc xong từ sớm để cùng nhau chia sẻ cô ta à?"
"Thật là kinh tởm."
Tôi kéo tà váy, lau đi vết máu trên mặt cậu ta, cho đến khi chiếc váy sáng màu bị nhuộm thành một mảng loang lổ.
Sau đó bỏ mặc cậu ta tại chỗ, chạy về phía hội trường lớn khi bầu trời đã tối dần.
Từ xa, tiếng piano du dương vang lên trong hội trường.
Quả nhiên Lâm Tửu lại biểu diễn bản "Ánh Trăng" của Debussy giống như kiếp trước.
Cô ta ngồi trước cây đàn piano trắng tinh trên sân khấu, mặc chiếc váy bạc nhỏ nhắn.
Sân khấu xung quanh tối om, chỉ có một chùm ánh sáng tập trung chiếu lên người cô ta, giống như một ngôi sao sáng duy nhất giữa màn đêm.
Hệt như kiếp trước, khi cô ta dẫm lên máu thịt của tôi để bước lên trên tại tiệc đính hôn, đẹp đến mức choáng ngợp.