BÓNG HÌNH LẠNH GIÁ - Chương 2: BÓNG HÌNH LẠNH GIÁ

Cập nhật lúc: 2025-01-02 10:41:54

Ta trừng mắt giận dỗi, tiện tay lau đi giọt nước trên mũi hắn, xoay người ra phía giàn tre, hong khô quần áo ướt.


“Ta chỉ thấy lạ... Khi đi, bà nội hắn đã cho hắn một lọ Tuyết Liên Đan. Thuốc này quý hiếm, được xưng là thiên hạ bách độc bất xâm. Dùng trước thì càng có thể miễn nhiễm với mọi loại độc. Nếu hắn đã đưa cho Chu cô nương, chẳng lẽ nàng ta lại không cứu hắn?”


Từ Túc nghe vậy chỉ cười cợt, cúi người tựa cằm lên vai ta, vòng tay ôm lấy:


“Sơn Quân, không phải ai cũng giống nàng. Chu Mộ Yên vì trả thù việc Thanh Diện Quỷ diệt môn, thậm chí không tiếc luyện tà công, đã là đệ tử Bắc Kiếm Côn Lôn mà còn có thể bỏ qua chính đạo, huống chi là hy sinh một gã đàn ông?”


Nghe ngữ khí của hắn, dường như biết không ít nội tình. Ta liền quấn lấy hắn, mong hắn nói thêm.


Nhưng Từ Túc lảng tránh, cúi đầu hôn ta, râu mới mọc cọ vào mặt làm ta ngứa ngáy. Hắn cố ý làm vậy, nói:


“Nàng quan tâm đến phu quân cũ như thế, ta thật muốn ghen đây.”


Bị hắn chọc phá, ta cũng ngượng không hỏi thêm.


Đúng lúc này, Hồng nhi từ bên ngoài cùng bạn bè chạy vào, mưa đã tạnh, cậu bé cầm thanh kiếm gỗ, nhảy nhót đòi Từ Túc dạy võ.


Trẻ con chóng quên, chẳng còn nhớ Diệp Xuân Cập chính là cha ruột mình.


Hồng nhi còn nhỏ, múa may chẳng ra dáng gì trong sân, miệng lẩm nhẩm, lớn tiếng nói:


“Cha ơi, người xem con có giống Thiên Sơn Khách, đệ nhất Bắc Kiếm không!”


Từ Túc hơi nhướn mày: “Con muốn làm Thiên Sơn Khách à?”


“Đúng thế!” Hồng nhi mắt sáng lên, đầy vẻ sùng bái, “Người đó lợi hại lắm! Nhị Ngưu nói nếu không ch,et sớm, thì không chỉ là đệ nhất Bắc Kiếm, mà là đệ nhất thiên hạ!”


Từ Túc khoanh tay, lười biếng tựa vào hiên:


“Chưa chắc, chỉ là một kẻ bạc mệnh, chẳng nên cơm cháo gì.”


Anh hùng trong lòng bị chê bai, Hồng nhi giận dỗi, bỏ lại kiếm gỗ, lao vào lòng ta làm nũng.


“Mẫu thân ơi, người cũng thích Thiên Sơn Khách đi! Những việc trừ gian diệt bạo của người ấy chẳng phải rất vinh quang sao?”


Ta bất lực cười.


Một người xa xôi ở phương Bắc, đã ch,et nhiều năm. Dù lúc sinh thời nổi danh là thiên tài, tạo nên danh tiếng cho Bắc Kiếm, nhưng nay đã qua đời, ta làm sao luận bàn được đúng sai của người ch,et?


Ta dỗ Hồng nhi đi đọc sách.


Giang hồ tuy hào sảng, nhưng cũng đầy mưa m,áu gió tanh. Ta không muốn Hồng nhi như cha ruột, hay như trưởng bối trong nhà, bị cuốn vào ân oán không dứt đời đời.


Đối với ta, một mái nhà nhỏ, vài mẫu ruộng vườn, những buổi trò chuyện quanh bếp lửa, gia đình hòa thuận như vậy đã là trọn vẹn.


Nhưng đời khó lường, khi ta tưởng rằng quá khứ sẽ trôi qua yên lặng trong những ngày Diệp Xuân Cập dưỡng thương, hắn lại dùng m,áu thịt để xé rách.


Đó là ngày trước sinh thần của ta, Hồng nhi mất tích.


04


Thư viện, những nơi Hồng nhi thường chơi, tất cả đều không thấy bóng dáng.


Gần đây xuân ấm tuyết tan, chính là thời điểm rắn lớn và độc trùng xuất hiện. Từ Túc lo rằng cậu bé chạy loạn lên núi, liền dẫn hơn mười huynh đệ chạy thuyền đi tìm kiếm.


Hắn vừa rời đi, Diệp Xuân Cập đã đến tìm, ép ta lên xe ngựa.


Không đợi ta nổi giận, hắn mở lời trước: “Hồng nhi đang ở chỗ ta, nàng không cần lo lắng.”


Rèm xe đóng chặt, ánh sáng lờ mờ khiến nửa khuôn mặt hắn tái nhợt như tuyết. Việc gọt xương trị thương, nào có dễ chịu gì.


Cơn giận trong ta bùng lên, lại không rõ ý hắn muốn gì. Hồng nhi là huyết mạch của hắn, nếu muốn gặp con, chỉ cần đến thăm, ai cản? Tại sao lại làm ra hành vi chẳng khác gì đạo tặc như vậy?


“Nếu ta không làm vậy, e rằng nàng sẽ không thèm nhìn ta một cái.” Diệp Xuân Cập nhàn nhạt nhìn ta.


Ta khẽ nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác.


Hắn nói: “Sơn Quân, ta bệnh suốt mười mấy ngày qua, vậy mà nàng không đến lấy một lần, một lần cũng không.”


Lòng ta chợt bực bội, thầm nghĩ tên công tử này đi một chuyến lên phương Bắc có phải làm đầu óc cũng hỏng luôn rồi không. Ta và hắn từng làm phu thê vài năm, nhưng hắn chẳng dành cho ta chút tình cảm nào, thậm chí còn mong ta biến mất để nhường chỗ cho Chu cô nương mà hắn yêu thương.


Bây giờ ta đã tái giá, hắn không hân hoan đi cưới Chu cô nương, lại chạy đến đây oán trách gì chứ.


Hắn dường như cũng không hy vọng ta đáp lời dễ nghe, ngồi yên lặng nhìn ta suốt quãng đường xe chạy.


Ánh mắt hắn như muốn tìm kiếm bóng hình ai đó trên gương mặt ta.


Ánh nhìn chằm chằm khiến ta nổi cả da gà, cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Chưa tới phủ họ Diệp sao? Ta phải đưa Hồng nhi về nhà.”


Nhưng khi ta vén rèm xe, cảnh vật bên ngoài lại là núi Thanh Phụng ở ngoài thành.


Nơi này chính là nơi khởi nguồn trận đại hỏa năm xưa.


Đồng tử ta run rẩy, co lại, tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Xuân Cập: “Ý ngươi là gì?”


Ánh mắt Diệp Xuân Cập mờ mịt như sương núi lượn lờ bên ngoài, khiến người ta khó hiểu.


“Sơn Quân, ta chỉ muốn hỏi nàng một chuyện.


“Năm xưa khi xảy ra trận đại hỏa, lại thêm sát thủ dưới trướng Thanh Diện Quỷ, một nữ nhân yếu đuối không có chút võ công như nàng làm sao thoát ra được?”


Ta lạnh lùng cười: “Sao, ta và Hồng nhi không ch,et, ngươi thấy đáng tiếc lắm sao?”


Diệp Xuân Cập mím môi thật chặt, rõ ràng thoáng qua vẻ bối rối.


Ta giành nói trước khi hắn có cơ hội biện minh:


“Năm đó hỗn loạn vô cùng, ta và Hồng nhi trốn trong một hang núi, đợi đến tối mưa dập tắt lửa mới nhặt được cái mạng.


“Phải nói rằng ngọn lửa đó là do Chu Mộ Yên phóng, ả ta không màng trên núi còn người dân vô tội, chỉ nghĩ đến báo thù. Ngươi không đi chất vấn ả ta, lại quay sang tra hỏi ta? Diệp công tử, lòng người có thiên vị cũng không thể mù quáng trắng đen như vậy được.”


Diệp Xuân Cập ho hai tiếng, m,áu thấm ra khăn tay, hắn không để ý mà lau khóe miệng: “Chuyện này ta đã phạm sai lầm lớn, về sau nàng muốn trả thế nào cũng được.


“Nhưng mà, Sơn Quân, năm đó đám sát thủ kia đều ch,et sạch. Chu Mộ Yên nói có vài người không phải do nàng gi,et, xem kiếm pháp thì là chiêu thức Đoạn Thủy Kiếm của phái Bắc.


“Mà kiếm pháp này chỉ truyền cho nữ tử của Bắc phái. Nếu không phải nàng, thì còn ai nữa?”


Ta khẽ nuốt nước bọt, nghe Diệp Xuân Cập hỏi bằng giọng gần như khẩn cầu:


“Sơn Quân, nàng thực sự là Tô nương tử lớn lên ở Giang Nam, chỉ biết thêu thùa may vá sao?”


05


Câu hỏi này vừa nghe thật lạ lùng. Ta không phải Tô Sơn Quân, vậy trên đời còn có Sơn Quân thứ hai sao?


Nhưng khi đối diện ánh mắt cố chấp, sâu thẳm của Diệp Xuân Cập, ta bất giác nghẹn lời.


Vì về thân thế, quả thực ta có che giấu đôi điều.


Người dì nuôi nấng ta trưởng thành từng kể, hồi nhỏ ta cùng cha mẹ sống một thời gian ở Cam Châu, phương Bắc. Cha mẹ ta đều luyện Bắc Kiếm, ta nhờ tai nghe mắt thấy cũng học được đôi chút căn bản.


Giang hồ đầy sóng gió. Khi đó phương Bắc rối ren, quân Hồ nhiễu loạn, triều đình Trung Nguyên lực bất tòng tâm, Cam Châu khó mà là một nơi đào nguyên yên ả.


Mười sáu năm trước, giáo chủ ngoại đạo Thanh Diện Quỷ Lưu Bệnh bất ngờ xuất hiện, cấu kết với kỵ binh Hồ Nhục, giày xéo võ lâm phương Bắc, từ Thiếu Lâm đến Côn Lôn đều chịu ảnh hưởng.


Cha mẹ ta cũng không tránh khỏi tai kiếp.


Trên đường chạy trốn, ta rơi xuống núi tuyết, được người cứu, may mắn giữ được mạng. Dượng ta băng ngàn dặm tìm kiếm, đưa ta về Giang Nam, nhờ chăm sóc mà hồi phục thân thể. Nhưng từ đó ký ức thời thơ ấu của ta trở nên mơ hồ.


Trong ký ức của ta, tuyết rơi trắng xóa, không thể che lấp được ngọn lửa ngút trời thiêu rụi hình bóng cha mẹ, cùng cảnh tàn sát đẫm m,áu mà Thanh Diện Quỷ gây ra. Ta mơ hồ nhớ rằng cùng rơi xuống núi tuyết với ta dường như còn có một đứa trẻ khác…


Duy chỉ có Đoạn Thủy Kiếm Thập Bát Thức là thứ ta không quên được.


Ngày Chu Mộ Yên phóng hỏa đốt núi Thanh Phụng, cắt đứt đường thoát, ta đã bị dồn đến bước đường cùng.


Khắp nơi vang lên tiếng gào thét của những người dân vô tội bị thuộc hạ Thanh Diện Quỷ sát hại. Hồng nhi còn quá nhỏ, rõ ràng run rẩy vì sợ nhưng lại cố gắng an ủi ta:


“Cha sẽ về cứu chúng ta.”


Nhưng khi đó, Diệp Xuân Cập ở đâu?


Ta không thể chờ thêm được nữa.


Trong hang núi, ta nhặt được một thanh kiếm gỉ sét, cũ kỹ. Lâu lắm rồi ta không cầm kiếm, cảm giác khi nắm lấy chuôi kiếm vừa xa lạ vừa lạnh lẽo. Ta nghi ngờ liệu mình còn nhớ cách dùng kiếm không.


Nhưng khi nghe tiếng phụ nữ hét lên bên ngoài, ta không thể làm ngơ.


Ta giấu Hồng nhi trong hang, lặng lẽ bước ra ngoài, nhân lúc tên sát thủ đang lơ là vì bắt nạt phụ nữ, ta chém hắn một nhát.


Thanh kiếm nhuốm m,áu như một con thú xổng chuồng, ngay lập tức, những ký ức chôn vùi trong đau thương lộ ra từng chút một.


Ở Cam Châu năm nào, tuyết rơi tĩnh lặng, cha mẹ ta đứng trong sân, một trái một phải dạy ta vung kiếm gỗ.


“Phương Nam có Đao, phương Bắc có Đoạn Thủy Kiếm…


“Đao nặng nề, khai mở mạnh mẽ, tiến về phía trước không chùn bước. Kiếm như cắt nước, mềm mại mà thay đổi, vừa tiến vừa lùi linh hoạt.


“Sơn Quân, cha mẹ dạy con Đoạn Thủy Kiếm, đặt cho con tên Sơn Quân.


“Hy vọng rằng khi con bước vào giang hồ, gặp chuyện bất bình, con có thể như nước chảy xiết, dứt bỏ mọi sợ hãi và do dự. Khi gặp khó khăn lớn, lòng nguội lạnh, con vẫn có thể như núi xanh trầm lặng, giữ được sự bình yên của cuộc đời.”


Thoáng chốc, mười sáu năm đã trôi qua.


Trận tuyết ấy, dường như không bao giờ dừng lại, vượt qua nghìn trùng mây núi, tụ lại trong khí trời phương Nam, biến thành cơn mưa rào rạt rơi xuống miền Giang Nam hoảng loạn.


Những lời cha mẹ từng nói khi xưa, ta lúc đó còn ngây ngô chưa hiểu, nay trong trận đại hỏa này, cuối cùng ta cũng thấu rõ.


Nhưng những điều ấy, Diệp Xuân Cập không xứng đáng để hiểu.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.