BÓNG HÌNH LẠNH GIÁ - Chương 5: BÓNG HÌNH LẠNH GIÁ
Cập nhật lúc: 2025-01-02 10:43:24
Đôi tay khô héo của bà chậm rãi nắm lấy tay ta, giữ cho ta vững vàng:
“Đoạn Thủy Kiếm có con, cha mẹ con nhất định rất tự hào.”
“Con...” Ta cười yếu ớt, lắc đầu.
“Con chỉ biết lo cho thân mình, thật xấu hổ với họ.”
Bà lão chậm rãi chớp mắt, nói:
“Không, con biết không, chỉ những người trân trọng ‘sự sống’ mới có thể bảo vệ kẻ yếu, yêu thương chúng sinh.
“Thoát ra khỏi oán hận tội lỗi không dễ dàng, đó không phải là lãng quên, mà là giữ vững bản tâm, tích lũy sức mạnh, để một ngày dẹp sạch kẻ thù, giành lại cố hương.”
Ánh mắt bà hơi mơ màng:
“Chín châu vạn dặm này đã loạn quá lâu...”
“Nhưng,” bàn tay nắm lấy tay ta dần mất đi hơi ấm, bà lão nghiêng đầu, nhìn ra ánh sáng mờ nhạt từ khe cửa sổ, khẽ mỉm cười:
“May thay, trời sắp sáng rồi...”
13
Hừng đông hôm ấy, khi ánh sáng đầu tiên rạng rỡ phá tan màn đêm, viện binh mang cờ hiệu Lạc Dương đã tới.
Thì ra, những năm tháng ẩn dật của Từ Túc không chỉ để trốn tránh. Hắn vẫn luôn giữ liên hệ với hoàng thất Lạc Dương. Khi sơn hà nghiêng ngả, ranh giới giữa các vương tôn quý tộc và người giang hồ không còn rõ ràng.
Hắn đến Giang Nam để liên kết với những đại môn phái như nhà họ Diệp. Chỉ khi võ lâm Nam Bắc đồng lòng, mới có thể tiêu diệt hoàn toàn những kẻ như Thanh Diện Quỷ Lưu Bệnh.
Nhà họ Diệp, trong trận chiến này, đã chịu tổn thất nặng nề.
Ngoại trừ Lư thị, tất cả đều không còn.
Diệp Xuân Cập, vốn mang trọng thương và trúng độc của Chu Mộ Yên, không thể không nghe lệnh nàng. Vì thế, trong trận đối đầu Lưu Bệnh, khi Chu Mộ Yên không chống đỡ nổi, hắn lại một lần nữa trở thành “kẻ ch,et thay” cho nàng.
Nhưng thiên đạo tuần hoàn, Chu Mộ Yên – người bỏ chạy trong hỗn loạn, mong ngày sau tái chiến – lại bị Lư thị, với nỗi căm hận tột cùng, bất ngờ bắn ch,et bằng nỏ.
Một đời chấp nhất, nàng rốt cuộc không thể tự tay báo thù. Đúng như cái tên “Mộ Yên” (khói chiều) của nàng, nàng tan biến trong hư vô của bóng hoàng hôn.
Cuối cùng, Từ Túc dồn hết tu vi còn lại để tung ra đòn chí mạng, gi,et ch,et Lưu Bệnh. Tên ma đầu từng khiến võ lâm Bắc phương loạn lạc suốt hai thế hệ, rốt cuộc đã buông đao.
Từ Túc suýt trở thành một kẻ phế nhân. Khi nằm trên giường, hắn vẫn có tâm trạng đùa, yếu ớt nhưng trêu chọc:
“Vì thế, chọn một phu quân mệnh cứng thật quan trọng, đúng không, nương tử?”
Ta nhặt chiếc khăn ấm, quăng vào mặt hắn. Hắn giả vờ hét lên:
“Đau, đau quá!”
Một lát sau, ta cúi đầu, im lặng không nói gì. Hắn bắt đầu hoảng, thân thể không cử động được, đành dùng ngón tay khó khăn kéo lấy tay áo ta.
“Nương tử, ta sai rồi. Sau này không dám giấu nàng nữa. Nàng đừng khóc, được không? Nào, đánh ta đi, đánh vào mặt ta, mặt ta không có vết thương.”
Hắn kéo tay ta đặt lên mặt mình.
Ai ngờ tay áo rơi xuống, để lộ vết thương do kiếm của ta. Ánh mắt hắn thoáng tối lại. Ta vội muốn rút tay, nhưng hắn nắm chặt, không cho.
Sau đó, hắn lại nhẹ nhàng buông lỏng lực, bàn tay cẩn thận bao lấy những ngón tay ta.
Hắn thở dài:
“Có thê tử như nàng, ta còn cầu mong gì hơn.”
Hắn nói:
“Sơn Quân, thật ra, ta khăng khăng cưới nàng không phải vì sắc đẹp. Lần đầu tiên ta đến Giang Nam, bộ dạng chẳng khác gì ăn mày, còn bị đám trẻ con lấy đá ném. Khi mọi người đều tránh xa ta, chỉ có nàng chạy tới bảo vệ kẻ ăn mày này. Chính câu nói của nàng đã khiến ta cả đời không thể rời khỏi tay nàng.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, không nhớ nổi câu nói ấy là gì.
“Nàng đã nói với đám trẻ: ‘Kẻ mạnh không được bắt nạt kẻ yếu, đông người không được ức hiếp một người. Chỉ vì một người không thể đánh trả mà sỉ nhục hắn, thì có khác gì loài cầm thú?’
“Lạ thật, ta làm anh hùng trong mắt mọi người suốt nửa đời, nhưng chính lúc ấy ta mới hiểu vì sao người đẹp luôn động lòng với anh hùng.
“Sơn Quân, nàng chính là anh hùng cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng.”
Nghe hắn nói câu chuyện nghiêm túc ấy bằng giọng điệu đầy tình cảm, ta bất giác đỏ mặt. Nỗi nặng trĩu trong lòng dần vơi đi. Ta rút tay ra, mặt đỏ bừng, bước ra ngoài:
“Phiền ch,et đi được! Nằm yên đi, nói nhiều thế làm gì.”
Đi được vài bước, ta vẫn nghe thấy tiếng hắn ở phía sau, đầy vẻ ấm ức:
“Anh hùng sao vô tình quá, không cần người phu quân tàn tật này sao...”
Ta bước đến gốc cây, dừng lại, khẽ cười, vội lau nước mắt.
14
Tháng Tư, tiết Thanh Minh.
Dưới sự chủ trì của Lư thị, nhà họ Diệp tổ chức lễ tang trang trọng cho lão thái thái và Diệp Xuân Cập. Họ được chôn cất bên cạnh mộ phần của gia chủ họ Diệp.
Từ Túc chưa thể đi lại, ta mặc đồ tang giản dị đến viếng.
Ngày mưa ấy, nước mưa lạnh lẽo làm giấy tiền ướt đẫm, lấm lem.
Lư thị trông vẫn có tinh thần, nhưng khi nghiêng đầu, mái tóc bạc hai bên thái dương lộ rõ sự hao mòn vì tâm lực.
Thấy ta giữa dòng người viếng, bà bước tới.
Ta khẽ cúi đầu:
“Thưa bá mẫu, xin nén đau buồn.”
Lư thị đáp lễ, ánh mắt giấu nỗi đau:
“Ta vẫn chưa cảm tạ con vì đã cứu lão thái thái, giúp bà được yên nghỉ trong lòng đất...”
Ta định nói rằng đó là bổn phận của bậc hậu bối, nhưng bà nói tiếp:
“Còn nữa, cảm ơn con vì đã cứu Xuân Cập.”
“Chúng ta mẹ con mù quáng, nhận nhầm ân nhân, khiến con chịu khổ ở nhà họ Diệp.” Bà chớp mắt, giọng khẽ run, lấy từ ngực áo ra một miếng ngọc được bọc trong tấm lụa.
Sợi dây của miếng ngọc vẫn còn vệt m,áu.
“Xuân Cập dặn ta giao lại cho con. Đây là di vật của tiên phu. Xin lỗi, Xuân Cập không kịp nói thêm gì nữa...”
Ta ngần ngại giây lát, cẩn trọng nhận lấy và cất giữ.
Nhìn đôi mắt Lư thị, tĩnh lặng như giếng cổ nhưng đầy u ám, ta nói:
“Vật này ta sẽ để lại cho Hồng nhi, để thằng bé biết nguồn gốc của mình. Bà là bà nội của nó, huyết mạch là thứ không thể cắt đứt.”
Ánh mắt Lư thị sáng lên, rưng rưng lệ:
“Phải, nhà họ Diệp còn có huyết mạch. Cảm ơn con, Sơn Quân.”
Ở nơi xa, trên núi Thanh Phụng, những con nhạn đang bay lượn.
Cỏ cây sau gió lửa lại càng xanh tốt. Gió xuân thổi qua, sự sống lại tái sinh.
[Hết]