DƯỠNG NHAN CHI MỆNH - Chương 4: DƯỠNG NHAN CHI MỆNH
Cập nhật lúc: 2025-01-05 06:44:29
Ta gật đầu.
“Bởi vì bên trong chính là tỷ tỷ của ta.”
“Tỷ tỷ của ngươi?” Quý phi thoáng sững sờ, rồi hỏi:
“Tỷ tỷ ngươi làm sao? Sao lại ở trong dây chuyền?”
“Tỷ tỷ ta tên Trịnh Như Tuyết.” Ta ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt nàng, nói:
“Nàng xinh đẹp quá mức, bị người ghen ghét, nên bị hại ch,et.”
Quý phi nghe xong, ánh mắt có chút mơ hồ, dường như cố nhớ lại điều gì, nhưng cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói:
“Thật đáng tiếc.”
“Phải, thật đáng tiếc.” Ta đáp lời, nhưng trong lòng lại lạnh lùng cười.
Những linh hồn oan khuất và m,áu tươi trong tay Quý phi quá nhiều, nàng chẳng còn nhớ nổi tỷ tỷ ta nữa.
Ta tiếp tục thoa hương cao cho nàng.
Ngửi mùi hương, Quý phi nhíu mày:
“Sao hôm nay mùi hương lại kỳ lạ thế? Giống như…”
Nàng chưa nói hết câu, ta đã ngắt lời:
“Bởi vì được làm từ thi thể tỷ tỷ ta mà, từ mỡ của nàng.”
“Cái gì?!” Quý phi giật mình, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng, nhìn chằm chằm ta:
“Thì ra ngươi độc ác như vậy, ngay cả tỷ tỷ của mình cũng không tha. Bản cung còn tưởng ngươi yêu thương nàng thế nào.”
“Nương nương, chỉ có đủ tàn nhẫn mới đạt được thứ mình muốn.” Ta cười nhẹ, trong giọng nói mang chút giễu cợt. Ta tiếp tục thoa hương cao lên làn da mịn màng của nàng:
“Đây là lần cuối cùng nô tỳ phục vụ Quý phi nương nương thoa hương cao.”
“Vì sao?” Quý phi ngạc nhiên nhìn ta.
“Bởi vì từ nay, người sẽ không còn là Quý phi nữa.” Ta mỉm cười đáp.
“Đúng vậy.” Quý phi bật cười.
Ta cũng cười theo.
10
Lễ sắc phong Hoàng hậu cuối cùng cũng khai mạc, cả hoàng cung dường như đắm chìm trong không khí hân hoan, bao trùm bởi ánh sáng trang nghiêm và thần thánh.
Trong đại điện nguy nga lộng lẫy, ánh nến lung linh hòa quyện cùng khói hương nghi ngút, tạo nên một bầu không khí vừa huyền bí vừa trang trọng.
Hương long diên hương thoang thoảng trong không gian khiến lòng người an yên, như thể thời gian cũng ngưng đọng lại vào khoảnh khắc này.
Văn võ bá quan, khoác lên mình lễ phục hoa lệ, đứng thành hàng ngay ngắn trước đại điện. Trên gương mặt họ là những nụ cười, nhưng nhiều hơn cả là sự kính sợ và nghiêm trang.
Khi tiếng tuyên đọc của Mục công công vang lên, cả đại điện chìm trong bầu không khí trang nghiêm của thánh chỉ.
“Hoàng quý phi họ Vương, hiền lương thục đức, cung kính ôn nhu...”
Nghe đến đây, các văn võ bá quan đều đồng loạt quay nhìn người phụ nữ sắp trở thành Hoàng hậu.
Nàng khoác lên mình phượng quan hà bội, ngồi ngay ngắn trong đại điện, gương mặt mang nét cười nhè nhẹ, toát lên vẻ cao quý và uy nghi.
“Đặc biệt sắc phong làm Hoàng hậu, để thông báo thiên hạ…”
Khi tiếng của Mục công công dừng lại, viên quan chấp sự lập tức dâng lên kim sách và phượng ấn.
Hoàng hậu nhận lấy hai vật tượng trưng cho quyền lực này, gương mặt không lộ vẻ vui mừng hay xúc động, như thể tất cả đã nằm trong dự liệu của nàng.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Tiếng hô vang của bá quan đồng loạt vang lên, chấn động cả đại điện.
Sau lễ sắc phong, Hoàng hậu có vẻ hơi mệt mỏi.
Ta cẩn thận chỉnh lại chiếc phượng quan rực rỡ của nàng, sợ làm nàng đau.
“Minh Chiếu đại sư đã được tìm thấy.” Ta nhẹ nhàng nói.
Hoàng hậu thoáng sững người: “Ồ? Cuối cùng hắn cũng lộ diện.”
Minh Chiếu đại sư chính là kẻ năm đó đã hùa theo kẻ ác, đề xuất lấy tim tỷ tỷ ta làm thuốc dẫn để cứu Quý phi.
“Không lâu nữa hắn sẽ tiến cung bái kiến nương nương.” Ta tiếp lời.
“Được rồi, Tiểu Ngọc nhi, ngươi đã làm đủ rồi. Những việc sau này cứ giao cho ta xử lý.”
Hoàng hậu đưa tay xoa đầu ta, giọng nói dịu dàng.
Nàng chợt nhớ ra điều gì đó, dặn dò thêm:
“À, còn nữa, sau này khi không có người ngoài, không được gọi ta là nương nương.”
Ta vui vẻ cười, đáp lời:
“Vâng, thưa tỷ tỷ!”
-HẾT-