ĐÊM TÂN HÔN VỚI CÔNG CHÚA - Chương 2: ĐÊM TÂN HÔN VỚI CÔNG CHÚA
Cập nhật lúc: 2024-12-30 11:37:23
4
Ta nghẹn ngào đi theo Hoan Tước hướng về phía công chúa.
Vừa đi ta vừa hỏi:
"Hoan Tước tỷ tỷ, ta có thể hỏi tại sao công chúa lại chọn ta không?"
Hoan Tước mỉm cười, dịu dàng nói:
"Công chúa bảo ngươi đầu óc đơn giản."
Ta: ???
Công chúa này có sở thích quái lạ gì vậy?
Khi ta đến trước mặt công chúa, nàng chậm rãi vén sa trướng.
Sau tấm rèm lộ ra một khuôn mặt đẹp đến mức khiến ta kinh ngạc đến ngây người.
Da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng, đôi mắt xanh thẳm, tư thế cao quý tao nhã, tựa tiên nữ giáng trần.
Chỉ tiếc rằng, công chúa trời sinh không biết nói chuyện, là một người câm.
Đột nhiên, ta cảm thấy làm bạn đọc cho công chúa cũng không phải quá tệ. Mỗi ngày được nhìn mỹ nhân như vậy, thật khiến lòng người thoải mái.
"Tham kiến công chúa điện hạ."
Vừa mới khóc xong, nói câu này, ta không nhịn được, hắt ra một cái bọt mũi.
Công chúa che mũi tỏ vẻ chán ghét, sau đó được Hoan Tước dìu đứng dậy rời đi.
Nàng đã chê ta như vậy, tại sao còn giữ ta lại trong cung chứ? Ôi trời, càng nghĩ càng thấy buồn.
5
Ta được an bài ở tẩm điện phía tây của Trường Lạc cung, ngày hôm ấy công chúa không triệu kiến ta.
Thực tình, ta chẳng hiểu nổi, công chúa là người câm, nàng cần gì bạn đọc chứ? Có lẽ thứ nàng cần là người đọc hộ thì đúng hơn.
Ta, một nữ nhi nhà võ tướng, nói thẳng ra thì chữ nghĩa biết được chưa đến trăm, giữ ta lại làm bạn đọc, chẳng lẽ đầu óc công chúa bị ngựa đá sao?
Đêm đến, nằm trên giường trằn trọc mãi không yên. Nhớ nhà thì có chút ít, nhưng chủ yếu là oán giận Trường Lạc cung này, thật sự quá keo kiệt.
Ta được phân một bàn ăn riêng, mỗi món chỉ có một ít xíu. Nói là giữ dáng, nhưng ăn không no thì giữ cái mạng này cũng khó, còn nói gì giữ dáng?
Cơn đói hành hạ khiến ta toàn thân bứt rứt, bụng réo không ngừng.
Không chịu nổi, ta bật dậy, khoác vội bộ đồ tiện lợi, nhân lúc tỳ nữ bên cạnh đã ngủ say, rón rén mò ra nhà bếp nhỏ.
Người xưa có câu: “Dân dĩ thực vi thiên” (dân lấy ăn làm gốc), ta không chỉ thích ăn mà còn thích nấu nướng.
Xắn tay áo lên, ta bắt đầu lục lọi nguyên liệu trong bếp. Dù gì ta cũng quá đói, không cầu kỳ gì nhiều, chỉ nấu một bát mì nước đơn giản, thêm chút cải xanh trụng sơ và vài lát thịt bò kho của ngự trù.
Vừa gắp đũa mì đầu tiên lên, bỗng cảm thấy phía sau có luồng khí lạnh.
Ta thầm nghĩ, dù có là ma quỷ thì cũng phải đợi ta ăn xong đã rồi hẵng tính.
Chưa kịp nhai, sau lưng vang lên tiếng muỗng gõ vào bàn "cốc cốc".
Khi bụng đói, đầu óc con người rất trì trệ, cộng thêm trước khi vào cung đã nghe bao chuyện quỷ dị nơi cung cấm.
Ta thực sự tin rằng có ma, liền cầm chiếc vá lớn bên cạnh, không nghĩ ngợi liền vung tay đánh.
Tin vui là ta đánh trúng.
Tin buồn là… ta đánh trúng công chúa.
Chưa kịp vui mừng vì công chúa không thể hét lên, ta đã sợ hãi thốt lên:
"Ôi trời ơi, điện hạ!"
Ta lao đến đỡ công chúa dậy, nhưng động tác quá vội khiến cả hai cùng ngã xuống.
Trời đất ơi, công chúa nhìn nhẹ nhàng thế thôi, té ra thịt lại chắc nịch!
6
Hồi lâu sau, công chúa mới từ từ mở mắt.
Ta thậm chí đã nghĩ đến việc bỏ chạy, nhưng còn bát mì kia chưa ăn xong, đành nhẫn nhịn.
Nàng tỉnh lại, dùng ánh mắt chất vấn ta.
Ta đã chuẩn bị sẵn lời giải thích:
"Điện hạ, chuyện là thế này… Người không cẩn thận bị trượt chân, may nhờ thần nữ đỡ kịp, nếu không chắc giờ đã bị thương."
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ rõ vẻ không tin tưởng, tay khẽ chạm vào chỗ vừa bị đánh, chân mày nhíu lại.
Ta cười cười chữa cháy:
"Hay là thần nữ nói người đụng trúng chiếc vá lớn, người tin không?"
Công chúa nhìn ta lạnh lùng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Không đợi nàng phán xử, ta lập tức quỳ xuống cầu xin:
"Thỉnh điện hạ thứ tội, thần nữ thực sự không biết đó là người…"
Khoan đã, sao ánh mắt này trông như… đang đói bụng vậy?
Đúng lúc ấy, bụng nàng “ùng ục” kêu lên hai tiếng rõ to.
À, thì ra muốn ăn bát mì này à!
Thật là hoàng cung tệ bạc, không chỉ ta đói đến nỗi mò mẫm trong đêm, mà ngay cả công chúa cũng chẳng ăn no.
Chúng ta cùng chia nhau bát mì, dần dần ta nhận ra thái độ của công chúa đối với ta dường như đã dịu đi đôi chút.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dù chỉ ngồi ăn mì cũng khiến người ta cảm thấy đẹp như một bức tranh. Ta nhìn nàng đến ngẩn ngơ.
Thấy vậy, nàng bực mình xô ta một cái, hơi mạnh tay.
"Xô ta làm gì?" – ta hỏi.
Nàng chỉ vào ta, rồi lại chỉ vào mắt mình, ý bảo: "Ngươi có hiểu ta đang nói gì không?"
Ta thành thật lắc đầu:
"Không hiểu."
Công chúa chịu thua, liền gọi Hoan Tước tới phiên dịch.
Hoan Tước ngáp dài, nói:
"Điện hạ dặn rằng, từ nay nếu làm đồ ăn thì nhớ gọi người một tiếng, đừng có mà ăn một mình."
Không phải chứ, ta là bạn đọc, sao giờ lại biến thành bạn ăn rồi?
8
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng mấy chốc ta đã ở trong cung được nửa tháng.
Trong khoảng thời gian ấy, phụ thân và mẫu thân đã cho người mang đến không ít đồ vật, thế nhưng lại chẳng được phép vào cung gặp ta.
Chuyện này khiến công chúa kinh ngạc, nàng ra hiệu cho Hoan Tước dịch lời:
"Phụ mẫu ngươi chẳng lẽ nghĩ ngươi bị lưu đày hay sao? Ngươi đây là vào cung, nào phải vào ngục, mang nhiều thứ như vậy làm gì?"
Ta nhìn đống đồ ăn được đưa vào Long Nhạc cung, nào là ngỗng quay, heo sữa quay, trà sữa bò, bánh giòn thơm, mứt quả... tất cả đều là món ta yêu thích nhất.
Đến khi nhìn thấy cái chân giò to mà phụ thân đã cất công mua cho ta, cảm xúc trong lòng ta rốt cuộc không kìm được nữa, vội chạy về tẩm điện, đổ người xuống giường mà khóc rống lên.
Ta vừa khóc chưa được bao lâu, bỗng có một bàn tay trắng trẻo, xinh đẹp đưa tới một chiếc khăn tay.
Công chúa nhẹ nhàng vỗ vai ta, tựa hồ như đang muốn an ủi đôi chút.
Ta lập tức xoay người lao vào lòng nàng. Thật ra, sau bao ngày tiếp xúc, ta đã sớm muốn làm vậy.
Thân hình nàng mềm mại, lại thơm tho, quả thực là một đại tỷ tỷ hoàn mỹ, ai mà không yêu cơ chứ? Cả vòng tay ấm áp, bộ ng,ực cũng mềm mịn dễ chịu vô cùng, khiến tâm trạng ta lập tức tốt lên không ít.
Thế nhưng có vẻ nàng chưa quen với việc tiếp xúc thân thể, cả người đều cứng đờ.
Ta chẳng thèm để ý, ôm thêm mấy lần rồi cũng quen thôi!
Nàng xoa đầu ta, ánh mắt đầy lo lắng nhìn ta, sau đó dùng tay ra hiệu.
Trải qua thời gian này, ta cũng hiểu được ý tứ của nàng.
Mặt đầy nước mắt, ta nhìn nàng đáp:
"Quả thật là có chút nhớ nhà, nhớ phụ thân mẫu thân. Nhưng quan trọng nhất là... cái chân giò phụ thân mang tới đã nguội lạnh cả rồi, không còn ngon như lúc vừa nấu chín nữa, hu hu hu hu!"
Nàng trợn mắt một cái, sau đó hóa trang, đưa ta ra khỏi cung đến Phàn Lâu ăn chân giò nóng hổi mới làm.
Ta mừng rỡ nhảy dựng lên, ôm lấy cổ nàng, hôn một cái thật kêu lên má:
"Ta với điện hạ là tốt nhất thiên hạ!"
Tai nàng thoáng đỏ ửng, cả người ngẩn ngơ một lát, xem chừng chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như vậy.
Nghĩ đến điều đó, ta càng thêm đắc ý. Phải rồi, sau này cần phải thân thiết với nàng nhiều hơn mới được.
Nghĩ tới đây, ta lại hôn thêm một cái.
Thật là thoải mái, vừa thơm vừa mềm, vừa thơm vừa mềm!
(Tác giả mới viết đến đây, mai có mình dịch tiếp nhá cả nhà ơi)