Giang Sinh Bỏ Trốn - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-12-19 14:00:54
1
"Ngươi mau nhìn, cái kẻ nửa người nửa yêu kia lại chơi chung với nhau nữa kìa!"
"Vật tụ theo loài, người chia theo nhóm, hai kẻ vô dụng ấy tự nhiên lại chung bầy thôi."
Chúng tiên cơ cười nói, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc qua bọn ta, tràn đầy ý chế giễu.
Ta cùng Lục Giang Giang đã quen, liền chẳng để tâm, cứ thế tiếp tục gặm gà nướng trong đình.
"Ngươi trộm được bao nhiêu tiên đan rồi? Nữ chính chắc sắp đến, chúng ta nên chuồn thôi."
Ta vừa gặm đùi gà vừa lầm bầm nói.
Lục Giang Giang bất bình, giật lấy chiếc cánh gà cuối cùng trong tay ta:
"Ngươi chẳng phải đã ăn một cái rồi sao? Cái này là của ta!"
Nói đoạn, tiện tay ném túi càn khôn xuống cạnh ta:
"Ba ngàn viên, ngươi xem đủ chưa, nếu chưa đủ thì ta trộm thêm."
Ta cũng lấy ra một cái túi:
"Ở đây cũng hơn hai ngàn viên, hay ngươi qua chỗ thái tử gia kia mò thêm ít nữa, đủ 8888 viên, đại cát đại lợi."
Lục Giang Giang: "… Ngươi tưởng thái tử gia kia mở chợ buôn tiên đan chắc. Năm ngàn viên cũng đủ để chúng ta sống thiên thu vạn đại rồi."
Nàng vừa dứt lời, từ chốn thiên ngoại bỗng vang lên tiếng chuông xa xăm, trầm bổng.
Bọn ta lập tức buông gà nướng, bật dậy.
Đó là…
Chuông Tranh Minh!
Trong nguyên tác, chuông này đã năm ngàn năm chưa từng vang lên. Nhưng nữ chính vừa phi thăng, liền vang liền ba tiếng!
"Cheng——"
Một tiếng.
"Cheng——"
Hai tiếng.
"Cheng——"
Ba tiếng!
Nữ chính rốt cuộc đã tới!
Ta cùng Lục Giang Giang lập tức phi thân chạy tới Linh Tiêu Bảo Điện.
Ở đó, tiên sơn tiên hải đã đông nghịt, không còn chỗ chen chân.
Chúng ta đành bò qua dưới vạt áo của các tiên gia, cuối cùng cũng vào được bên trong.
Chỉ thấy một thiếu nữ bạch y, tay cầm trường kiếm, khí thế lẫm liệt đứng giữa điện.
Cả thân mình toát ra vẻ ngạo nghễ của trời sinh kiêu nữ.
Thái tử thiên giới trong bộ bạch y hoa văn mây vàng, đứng đầu tiên trong hàng tiên nhân.
Đôi mắt xưa nay luôn lạnh lùng vô ba, giờ lại lộ vẻ kinh diễm không giấu nổi.
Mà thiếu nữ cũng chẳng chút e dè, ánh mắt trầm ổn, đối diện thẳng với thái tử.
Tựa hồ thiên địa chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ta lắc đầu, chậc lưỡi: "Phu quân của ngươi cũng khéo tán tỉnh thật."
Lục Giang Giang chỉ về phía khác: "Phu quân của ngươi cũng đến rồi."
Ta ngẩng mắt lên, quả nhiên thấy chiến thần thiên giới Kỳ Tranh trong bộ khải giáp bạc, tay cầm băng phách thương.
Dung mạo anh tuấn lạnh lùng, trên gương mặt còn vương vết máu.
Suýt quên mất, dường như hôm nay hắn xuống trần phong ấn ma thú.
Bộ dáng thương tích chiến trường này, sát khí tràn trề, lại toát lên vẻ lạnh lùng, vỡ vụn bi ai.
Khi hắn cùng thiếu nữ bạch y kia đứng chung một chỗ, liền hóa thành một bức tranh kinh điển, bi thương mà tuyệt mỹ.
Đôi khi đứng ở góc nhìn của đấng cứu thế, thật chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ai là nhân vật chính.
2
Ta cùng Lục Giang Giang vốn lớn lên tại cô nhi viện.
Khi xuyên vào quyển tiên hiệp này, chúng ta lại bị lạc nhau, đều tưởng rằng chỉ có mình mình bị xuyên vào.
Lúc ấy, ta vừa mở mắt liền phát hiện bản thân bị ai đó ôm chặt trong lòng, cổ đau nhói như thể có người đang cắn vào.
Sau này mới biết, tuy ta chỉ là phàm nhân, nhưng máu của ta đặc biệt, có thể chữa lành thân thể tiên gia.
Ta gặp chiến thần thiên giới Kỳ Tranh tại vùng đất man hoang, bị hắn mang về thiên giới, trở thành túi máu riêng của hắn.
Mấy năm sau, trong bữa tiệc Bàn Đào, ta mới phát hiện ra Giang Giang.
Nàng lúc ấy đang rất sợ sệt, nép sau lưng thái tử thiên giới, chịu đủ lời châm chọc chế giễu từ mọi người.
Nàng xuyên thành một con hồ yêu.
Khi vừa xuyên qua, nàng nhất thời mềm lòng cứu giúp thái tử Kiết Phương khi hắn bị trọng thương.
Kiết Phương nói muốn báo ân, liền đưa nàng về thiên giới, phong nàng làm trắc phi.
Chúng ta, một kẻ là phàm nhân, một kẻ là hồ yêu bẩm sinh thể yếu, căn bản không cách nào trốn khỏi thiên giới này.
Sau đó chúng ta bàn bạc với nhau, đoán rằng vài trăm năm nữa nữ chính sẽ xuất hiện, vậy thì nhân mấy năm này tranh thủ thu thập thật nhiều tiên đan.
Ăn cũng được, đem xuống trần gian bán cũng được, đều là lựa chọn không tệ.
Chờ khi nữ chính vừa xuất hiện, chúng ta nhất định sẽ bị ruồng bỏ, lúc đó mang theo tiên đan bỏ trốn, chắc chắn chẳng ai quan tâm đến chúng ta.
Khi chúng tiên gia đang mải mê tán dương dáng vẻ thiên nhân của nữ chính, ta và Lục Giang Giang nằm bò dưới đất, đối mắt với nhau.
Cuối cùng! Có thể chạy rồi!
3
Thế nhưng không hiểu vì sao, nữ chính Tần Trang Nhi lại chú ý đến chúng ta.
"Hai vị tiên gia, vì sao lại bò dưới đất?"
Chúng ta sững sờ.
Lập tức, ánh mắt nóng rực của chúng tiên gia như thiêu đốt cả người chúng ta.
Ánh nhìn lạnh lẽo của chiến thần Kỳ Tranh rơi xuống người ta, không mang chút tình cảm nào, nhưng lại khiến gáy ta cứng đờ.
Chúng ta lúng túng ho khan hai tiếng, đỡ nhau đứng dậy, phủi bụi trên váy áo.
Có tiên cơ bật cười nói: "Ngươi vừa phi thăng nên không biết, đây chính là hai nhân vật cực kỳ nổi danh của thiên giới chúng ta. Không cần khổ cực tu luyện, chỉ nhờ vào quan hệ đã được thăng thiên rồi."
Thái tử và chiến thần đứng đó nghe mà chẳng ai lên tiếng ngăn lại.
Thậm chí cả hai còn hơi quay đầu, như sợ thiên chi kiêu nữ vừa phi thăng biết rằng chính bọn họ là "quan hệ" mà chúng ta dựa vào.
Tần Trang Nhi hừ lạnh: "Ta đời này ghét nhất loại người như thế, đặt những đạo hữu khổ tâm tu luyện thiên hạ này ở chỗ nào?"
Chúng tiên gia đồng loạt gật đầu tán thành.
Lục Giang Giang kín đáo lườm ta một cái, miệng mấp máy: "Ta phi!"
Làm như thể bọn ta rất thích ở đây lắm vậy.
Chúng tiên gia bận rộn xu nịnh nữ chính, rất nhanh đã rời sự chú ý khỏi chúng ta.
Ta và Lục Giang Giang lại lén bò ra ngoài.
Chúng ta trốn vào một góc tường, mở ngay một cuộc họp khẩn cấp, bàn bạc cách làm thế nào để khiến thái tử và chiến thần chán ghét chúng ta, từ đó có thể thành công bỏ trốn.
4
Trở lại Chiến Thần Điện, ta nằm nghiêng trên ghế mềm.
Vốn định đợi Kỳ Tranh về để nổi một trận lôi đình, kết quả đợi trái đợi phải cũng không thấy, ta lại đợi đến mức ngủ quên.
Khi tỉnh lại, ta bị Kỳ Tranh ôm chặt vào lòng, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai, cổ lại đau nhói.
Ta không hề nhíu mày, bị hút máu suốt năm trăm năm, ta đã quen với nỗi đau này.
Hắn vừa hút máu, tay lại không an phận, dần dần trượt từ eo lên trên.
Ta khẽ thở dài.
Ngủ chung với hắn năm trăm năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Nhưng ta, Lục Sinh Sinh, từ trước đến nay không chia sẻ nam nhân với người khác.
Ta bất ngờ đẩy mạnh hắn ra, nước mắt giàn giụa hỏi:
"Ngươi thích Tần Trang Nhi, đúng không?"
Kỳ Tranh sững sờ, rất nhanh cau mày:
"Đừng làm loạn, lần này ta bị thương không nhẹ, lại đây."
Ta không nghe hắn, trái lại chạy chân trần ra xa, lớn tiếng trách móc:
"Ngươi căn bản không yêu ta, suốt năm trăm năm qua những tiên cơ kia chế giễu ta, chưa bao giờ thấy ngươi lên tiếng bênh vực. Trong lòng ngươi, ta rốt cuộc là gì?"
Hắn bỗng toát ra một luồng ánh sáng đỏ rực.
Đó là dấu hiệu hắn sắp nổi giận.
Ta khẽ run rẩy.
"Nàng là thiếp thất của ta-Kỳ Tranh, đây chính là thân phận của nàng. Một phàm nhân nhỏ bé, chẳng lẽ còn mơ tưởng gì khác?"
Cả người ta loạng choạng, thì thào:
"Thiếp thất… Ta không muốn làm thiếp thất của bất kỳ ai. Nếu không có ngươi, ta đã có thể gả cho một phàm nhân khác làm chính thê rồi."
Ánh sáng đỏ trên người hắn càng rực rỡ, giọng nói vang dội mà mạnh mẽ:
"Ta đã cảnh cáo nàng từ lâu, nàng nên an phận! Chính thê của Kỳ Tranh ta, tuyệt đối không thể là một phàm nhân vô dụng, không có linh căn!"
"Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, lại đây."
Ta như con rối bị giật dây, từng bước tiến tới, bị hắn kéo mạnh vào lòng.
Sau khi làm túi máu gần một khắc, hắn nhét một viên thuốc vào miệng ta.
"Sinh Sinh," bàn tay thô ráp của hắn chầm chậm vuốt ve ngón tay ta, "nàng phải nhớ rõ thân phận của mình. Sau này đừng tùy tiện nhắc đến Tần Trang Nhi, nàng ấy khổ luyện, thiên phú hơn người, là người đáng kính trọng, không phải để nàng bôi nhọ."
Ta rơi một giọt lệ trong suốt, "Kỳ Tranh, thả ta đi."
Hắn bỗng cong môi cười nhạt:
"Sinh Sinh, trừ khi nàng chết, nếu không đừng mơ tưởng rời khỏi ta."
Ta giật mình, cả tim run rẩy.
Cắn răng hỏi: "Ngươi không sợ chính thê tương lai của ngươi sẽ để ý đến sự tồn tại của ta sao?"
Ánh mắt hắn thoáng động, dường như nhớ đến ai đó.
Vòng tay đang ôm lấy ta hơi lỏng ra, hắn chậm rãi nói:
"Đến lúc đó, nàng tự nhiên sẽ có chỗ của mình."
Mùi máu tanh từ người hắn trong khoảnh khắc ấy kích thích thần kinh ta một cách dữ dội.
Đồng tử ta giãn lớn.
Hỏng rồi, ta dường như vừa đặt trước một tấm vé tử thần.