Hoa Sắc Tẩy - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-12-11 12:02:27

Nhưng đó chỉ là ta tự nghĩ vui. Thái hậu không phải kẻ ngốc, làm sao có thể tự nhảy xuống nước? Hơn nữa, ai dám đẩy bà xuống?

 

Đang mải cười thầm với những suy nghĩ viển vông của mình, bỗng phía sau có một lực đẩy mạnh. Nụ cười trên môi ta lập tức cứng lại.

 

“Ùm!”

 

Người đúng là phải hướng thiện. Chỉ mới nghĩ lệch lạc một chút đã gặp báo ứng, như ta bây giờ, mới nghĩ mà đã bị đẩy xuống nước.

 

“Trời ơi, Tấn Vương phi rơi xuống nước rồi! Mau cứu người ——”

 

Tiếng hét kinh hoàng của Thích quý phi đột ngột dừng lại.

 

Khi Thích quý phi nhìn thấy ta dùng tư thế bơi ếch tự mình bơi trở về bờ, sau đó dưới sự giúp đỡ của các cung nữ mà trèo lên, vẻ mặt nàng ta ngưng bặt.

 

Nơi ta rơi xuống cách bờ không xa, nên mọi chuyện xảy ra rất nhanh, nhanh đến mức thái hậu cũng ngây người, trợn mắt há miệng.

 

“Ngươi từ khi nào học được thứ… này?” Thái hậu khó khăn mở miệng, dường như đang tìm từ để miêu tả tư thế bơi của ta.

 

Lúc này mới đầu thu, thời tiết không quá lạnh, nhưng ta toàn thân ướt đẫm, không khỏi rùng mình một cái.

 

Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của ta, thái hậu liền ngừng truy hỏi, sai người dẫn ta đi thay y phục.

 

Dù không ưa ta, nhưng bà chỉ dừng lại ở việc lời lẽ nghiêm khắc, chứ không cố ý làm khó. Điều này cho thấy thái hậu không phải loại người có những toan tính nhỏ nhặt. Trong lòng ta âm thầm lập ra kế hoạch lấy lòng bà sau này.

 

Đi theo hai cung nữ đến một cung điện, họ nhanh chóng chuẩn bị nước nóng. Ta chỉ tắm qua để xua tan cái lạnh, rồi vội vàng thay y phục, bởi thái hậu còn đang chờ.

 

Vừa khoác xong áo ngoài, ngồi trước gương lau tóc, ta bất giác nhìn thấy trong gương một nữ nhân đứng lặng lẽ phía sau.

 

Ta quay đầu lại, định trách sao cung nữ này không biết quy củ, nhưng khi nhìn kỹ thấy trang phục nàng khác hẳn với cung nữ bình thường, lòng thoáng giật mình, ta lập tức hiểu ra. Đôi mắt bình thản nhìn nàng, không để lộ chút cảm xúc.

 

Hai chúng ta im lặng đối diện nhau hồi lâu. Không phải ta cố tình tỏ ra cao thâm khó lường, mà thực sự là… ta không biết nàng ta là ai. Nếu nói sai sẽ rất phiền.

 

Cuối cùng, nữ nhân trong trang phục hoa lệ mở lời trước:

“Muội muội cuối cùng cũng như ý nguyện làm Tấn Vương phi. Ta thân làm tỷ, thực lòng cảm thấy vui mừng thay muội.”

 

Tỷ?

 

Ta lập tức nhớ ra: trong tiểu thuyết, Hoa Thiển là nữ nhi độc nhất của Hoa phủ. Vì vậy, Hoa tể tướng chỉ có thể chọn một nữ nhân từ *chi thứ của Hoa gia để đưa vào hoàng cung. Tính ra, ta phải gọi nàng ta là đường tỷ.

 

(*chi thứ: nhánh phụ)

 

Nhưng vị đường tỷ này… chính là một trong những nguyên nhân khiến Hoa gia bị tru di trong tiểu thuyết. Nàng ta lợi dụng thế lực của Hoa tể tướng để từng bước leo cao trong hậu cung, sau đó khi thấy Hoa gia suy yếu liền trở mặt, tỏ ý lấy lòng nữ chính Mục Dao.

 

Dĩ nhiên, kết cục của nàng ta trong truyện cũng không tốt đẹp gì. Kiểu người "thấy gió trở cờ" như vậy, cuối cùng chỉ là vật hy sinh.

 

“Hoa mỹ nhân lặng lẽ đứng phía sau người khác như vậy, là có ý gì?” Ta đặt khăn lau tóc xuống, thản nhiên hỏi.

 

Thấy thái độ hờ hững của ta, ánh mắt Hoa mỹ nhân thoáng qua vẻ khinh thường, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười:

“Muội muội sao nay lại xa cách thế? Ngày trước chúng ta thân thiết biết bao.”

 

Dù rằng Hoa gia quả thực đáng tội, việc nàng ta trở mặt có thể xem như "trừ hại cho dân", nhưng bản chất ích kỷ chỉ vì lợi ích cá nhân của nàng ta khiến ta không ưa nổi. Vì thế, ta không đáp lời, chỉ quay người cầm lấy lược, bắt đầu chải tóc.

 

Qua gương, ta thấy nàng ta bị ta phớt lờ, sắc mặt có chút không giữ được. Ta mới thản nhiên nói:

“Hoa mỹ nhân đã nhập cung, sau này vẫn nên tránh xưng tỷ muội với ta, kẻo bị người ta cười chê.”

 

Chỉ trong hậu cung, các nữ nhân mới xưng hô tỷ muội với nhau.

 

Hoa mỹ nhân cố kiềm chế sự thay đổi cảm xúc trong mắt, không bộc phát tức giận. Dẫu sao, cha nàng chỉ là quan thất phẩm nhỏ bé, nàng ta hoàn toàn dựa vào thế lực của Hoa tể tướng để thăng tiến trong hậu cung.

 

“Là ta lỡ lời. Lâu rồi không gặp muội, khó khăn lắm mới sắp xếp gặp được, nên thân thiết quá hóa sơ suất.” Nàng ta vừa nói vừa cố làm ra vẻ nhún nhường.

 

Ta lập tức cảm thấy bất an, tay nắm chặt cây lược, quay đầu hỏi:

 

“Sắp xếp?”

 

Sắc mặt Hoa mỹ nhân thoáng vẻ lúng túng, nhưng vẫn đáp:

 

“Tấn Vương phi bên cạnh lúc nào cũng đông người, thái hậu lại rất để tâm đến người, ta chỉ muốn tâm sự vài lời nên mới phải dùng hạ sách này.”

 

“Khi nãy là ngươi sắp xếp người…” Đẩy ta xuống nước?

 

“Bên bờ đã có ma ma biết bơi đứng sẵn, sẽ không để Vương phi bị thương.” Hoa mỹ nhân vội vàng giải thích. “Hậu cung có quá nhiều tai mắt, làm vậy sẽ không gây chú ý.”

 

Đầu óc ta xoay chuyển nhanh chóng, trong lòng lạnh buốt, còn lạnh hơn khi rơi xuống nước.

 

Nàng ta chỉ là một mỹ nhân, sao có thể thao túng hậu cung như vậy? Nghĩ lại ánh mắt mơ hồ của thái hậu lúc trước, liệu có phải bà hiểu nhầm rằng ta cố tình đứng ngoài để phối hợp với Hoa mỹ nhân?

 

Cơn giận trong lòng dâng trào.

 

Trong tiểu thuyết, mối quan hệ hợp tác giữa Hoa Thiển và Hoa mỹ nhân chỉ được nhắc đến qua loa, không mô tả chi tiết.

 

Nhưng ta đã xuyên qua đây, dường như đang bổ sung những phần tiểu thuyết bỏ sót.

 

Sau một hồi suy nghĩ, ta quyết định dứt khoát cắt đứt mọi liên hệ với Hoa mỹ nhân. Một là ngăn chặn Hoa gia tiếp tục gây hại trong hậu cung, hai là xử lý tên *tường đầu thảo này.

 

(*tường đầu thảo: kẻ gió chiều nào theo chiều ấy)

 

4

 


“Hoa mỹ nhân suy nghĩ nhiều quá rồi. Có chuyện gì cứ trực tiếp nói với ta, cần gì phải che che giấu giấu như vậy?” Ta lạnh giọng nói.

 

Hoa mỹ nhân khựng lại, sau đó nhẹ nhàng đáp:

 

“Hậu cung có quá nhiều chuyện, có vài việc còn cần muội muội chuyển lời đến Hoa tể tướng...”

 

“Vớ vẩn!” Ta nghiêm sắc mặt, cố gắng bộc lộ khí chất mạnh mẽ nhất mà mình có, quát lớn:

 

“Hoa mỹ nhân, chẳng lẽ ngươi hồ đồ rồi sao? Cha ta liên quan gì đến những chuyện hậu cung của ngươi?”

 

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đầy chính trực của ta, Hoa mỹ nhân thoáng ngây người. Một lát sau, nàng ta cười nhạt, tiến thêm vài bước, giọng điệu có chút tự mãn:

 

“Ta đã thu xếp ổn thỏa ở đây rồi, sẽ không ai để ý đâu. Vương phi cứ yên tâm.”

 

… Đầu óc như thế mà cũng sống được trong hậu cung? Ta thầm nghĩ, chắc trong tiểu thuyết nàng ta sống lâu hơn Hoa gia chỉ vì hoàng đế cố tình dung túng, dùng nàng như một con cờ để lôi Hoa gia ra ánh sáng. Nếu không, làm sao nàng ta có thể tồn tại lâu đến vậy?

 

“Hoa mỹ nhân nói vậy ta không hiểu. Có chuyện gì mà nhất thiết phải giấu diếm?” Ta giả bộ ngây thơ, tận dụng triệt để vẻ ngoài vô hại của Hoa Thiển, khiến nàng ta không thể nhìn ra ý đồ thật sự của ta.

 

Hoa mỹ nhân bị ta hết lần này đến lần khác tỏ vẻ ngây ngô, trong lòng dâng lên chút tức giận. Nàng ta mỉa mai:

 

“Tấn Vương phi thật là hay quên. Trước đây, Hoa tể tướng đưa ta vào cung, lại còn tận tâm bồi dưỡng, chẳng phải là để ta giúp sức cho ông ấy trong hậu cung sao?”

 

Nghe vậy, ta làm ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn khó tin, đáp lại với giọng điệu đầy phẫn nộ:

 

“Hoa mỹ nhân nói hồ đồ gì vậy? Ngày đó ngươi muốn vào cung bằng được, thúc thúc ta chức thấp quyền nhỏ không làm được, nên cha ta vì tình nghĩa huynh đệ mới ra tay giúp đỡ một chút. Sao đến tai ngươi lại thành cha ta mưu cầu quyền quý?”

 

Diễn xuất "xuất thần" của ta khiến Hoa mỹ nhân ngây người, như thể lần đầu thấy bộ dạng này của ta. Không chờ nàng đáp lại, ta cố ý làm ra vẻ đau lòng, tiếp tục nói:

 

“Nể tình ngươi là đường tỷ của ta, chuyện lần này ta sẽ không để lộ. Chỉ mong Hoa mỹ nhân đừng dùng những mưu kế như vậy nữa, để khỏi làm tổn thương tình thân.”

 

Đổ lỗi thì ai mà chẳng biết, nhân cơ hội này, ta quyết định cắt đứt mọi mối liên hệ với nàng ta. Hoa gia có tội, Hoa tể tướng quả thực không tốt, nhưng để một kẻ như nàng ta gây thêm rắc rối thì thật khó chịu.

 

“Vương phi hôm nay bị làm sao vậy? Nếu không phải vì muội muội mê đắm Tấn Vương, Hoa tể tướng làm sao phải đưa ta vào cung để trải đường?” Hoa mỹ nhân bị ta phản pháo liên tiếp, cuối cùng nổi cáu, giọng đầy giận dữ.

 

Ta lập tức đưa tay lên ngực, làm bộ như đau lòng không chịu nổi, biến Hoa Thiển thành một đóa “bạch liên hoa” thuần khiết và yếu ớt đến cực điểm:

 

“Hoa mỹ nhân nói thật làm ta đau lòng. Ta một lòng hướng về Tấn Vương, điều này không sai. Nhưng nếu cha ta thật sự muốn sắp xếp người trong hậu cung, chẳng phải trong Hoa gia còn rất nhiều mỹ nhân khác sao? Vì cớ gì lại chọn ngươi? Ngươi từng nói ngươi si tình với hoàng thượng, cha ta vì tình nghĩa với thúc thúc nên mới phá lệ giúp ngươi. Vậy mà ý tốt của cha ta lại bị hiểu lầm như vậy sao?”

 

Hoa mỹ nhân bị ta nói đến mức mặt đỏ bừng bừng, không chỉ vì ta lật ngược câu chuyện, mà còn vì câu nói của ta ám chỉ nàng không đủ sắc đẹp.

 

Không đợi nàng kịp phản ứng, ta lại nghiêm giọng:

 

“Sau này, ta sẽ khuyên cha ta không nên vì tình thân mà phá lệ nữa. Hoa mỹ nhân đã si tình hoàng thượng, thì nên đặt tâm ở đúng chỗ. Từ một mà đến mười, điều này không cần ta phải dạy ngươi, đúng không?”

 

Nói xong, ta liền rũ tóc rời đi, nhanh chóng tìm nha hoàn chỉnh trang lại. Bước đi dứt khoát, không để nàng ta có cơ hội đáp trả.

 

Vừa ra đến cửa, ta thoáng thấy một bóng áo vàng lướt qua nơi góc tường. Ta định tiến đến xem, nhưng ngay lúc đó nha hoàn gọi ta. Dẫu sao, hành động vừa rồi của ta đầy chính nghĩa, nên ta không lo lắng nếu có ai nghe lén. Bèn giả vờ không biết, theo nha hoàn đi chỉnh trang lại tóc tai.

 

Sau khi chải tóc, ta quay lại cung điện của thái hậu. Vừa bước qua ngưỡng cửa, một bóng dáng cao lớn đã lao về phía ta. Cùng lúc, một đôi bàn tay to lớn nắm lấy vai ta.

 

“Nàng không sao chứ?”

 

Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Trọng Dạ Lan, hắn đưa mắt rà soát từ đầu đến chân ta. Trong lòng ta lặng lẽ tự nhủ:

 

Đây là nam chính của nữ chính.

 

Đây là nam chính của nữ chính.

 

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.