Kiếm Chủ - Chương 14:

Cập nhật lúc: 2024-12-21 09:56:30

Khắp Cửu Châu, mọi người phấn khởi hân hoan, giống như trăm năm trước khi đưa tiễn họ đến Tây Hải, tràn đầy hy vọng.

 

Đáng tiếc, lần này họ vẫn thất bại.

 

Bởi vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Giang Ly đã rút kiếm lui lại.

 

Kiếm trận tan vỡ, Tạ Trường Canh trọng thương ngay tại chỗ. Nếu không nhờ trong cơ thể có Nhị Lộ Hoa, hắn e rằng đã hồn tiêu phách tán.

 

Mà Giang Ly cũng chẳng tốt hơn là bao.

 

Dẫu không bị thương, nhưng thân là kiếm chủ, nàng không thể nào rút được Hồi Tuyết Kiếm ra nữa.

 

Lần này, đối diện với ma khí ở Ma Uyên, Kiếm Tông triệt để bó tay.

 

(Cá muối làm, Cấm reup)

 

26

 

Người đầu tiên đến trước sơn môn của Lạc Hà Tông là Tông chủ Túc Dương Tông.

 

Túc Dương Tông là một trong những đại tông phái gần nhất với ma khí, vì thế cũng là người lo lắng nhất.

 

Sau đó, Tông chủ của Phất Vân Tông, Thái Thanh Môn, Đông Hoàng Phái, Kỳ Vân Các cũng lần lượt đến. Họ chào hỏi Tông chủ Túc Dương một cách miễn cưỡng, sau đó vội vàng tụ tập trước sơn môn của Lạc Hà Tông, vẻ mặt đầy bất an.

 

Khi sơn môn mở ra, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn bước qua một ngàn bậc ngọc, tiến vào bên trong.

 

Vừa vào cửa, bọn họ đã bị linh khí nồng đậm bao trùm, đến nỗi gần như quên mất lý do đến đây.

 

"Lạc Hà Sơn này đúng là một nơi tuyệt vời để tu luyện! Ta từng dạo khắp Cửu Châu, tại sao lại không phát hiện ra chỗ này?"

 

"Ôi chao, kia chẳng phải là tử chi thảo ngàn năm sao?"

 

"Tử chi thảo ngàn năm thì có gì đáng nói? Hãy nhìn kìa, đó là cửu khúc linh sâm, một thứ đã tuyệt tích từ lâu!"

 

"Cây nhỏ ở giữa kia, toàn thân phủ vân bạc, chẳng lẽ là dưỡng hồn mộc trong truyền thuyết?"

 

Ta khẽ ho một tiếng, những người này mới tiếc nuối thu lại ánh mắt, nhớ ra mục đích chính của mình.

 

Các Tông chủ, ai nấy đều đầy vẻ căm phẫn, vẻ mặt hối hận, nói rằng trước đây vì nghe lời Kiếm Tông một phía mà hiểu lầm ta, đến hôm nay sự thật sáng tỏ, mới biết Giang Ly vì tương lai bản thân mà không ngần ngại giết sư phản tông, đúng là kẻ tội ác tày trời.

 

"Trước đây ta đã cảm thấy Nhị Lộ Hoa xuất hiện thật kỳ quái. Khi ấy Hồi Tuyết Kiếm Chủ còn rất trẻ, tu vi không cao, từ đâu lại có được linh bảo như vậy? Không ngờ rằng ả ta lại là kẻ mất hết nhân tính, giết sư đoạt bảo!"

 

"Hừ! Ngay cả Hồi Tuyết Kiếm cũng không rút nổi, còn dám xưng là Hồi Tuyết Kiếm Chủ!"

 

Họ cảm thán trước số phận bi thảm của sư phụ, từng người tiến lên bắt chuyện.

 

Có người nói mình họ Triệu, cùng gốc tổ tiên với sư phụ.

 

Có người nói núi Phục Ngưu – nơi sư phụ sống hồi nhỏ – thuộc sự quản lý của tông môn mình, có thể xem là có duyên.

 

Có người nói trong Linh Thú Viên của tông môn mình cũng nuôi một con lừa, dù là yêu thú cấp sáu nhưng dù sao cũng là một con lừa, có lẽ giữa họ và sư phụ ta có duyên phận trời định.

 

Họ vừa tâng bốc sư phụ, vừa mắng chửi Giang Ly, không quên giẫm đạp Kiếm Tông vài câu:

 

"Ai cũng thấy, từ khi Hàm Sương Kiếm Chủ rời đi, Kiếm Tông đã suy tàn. Nói cho cùng, Kiếm Tông to lớn như vậy vẫn phải dựa vào Hàm Sương Kiếm Chủ mà thôi!"

 

"Đúng thế, năm xưa Hàm Sương Kiếm Chủ vì Kiếm Tông mà hy sinh quên mình, mới có được danh vọng và địa vị như ngày nay. Không ngờ chỉ vì kiếm gãy mà bị vắt chanh bỏ vỏ, bạc tình bạc nghĩa, thật khiến người ta lạnh lòng."

 

Ta chống cằm, mỉm cười mà không nói.

 

Những người trước mặt, đang đầy vẻ căm phẫn, tranh nhau đòi lại công bằng cho ta, chính là những kẻ trăm năm trước đã mắng ta là nghịch đạo sa đọa.

 

Chuyện vẫn là chuyện đó, người vẫn là những người đó, chỉ có danh tiếng đã đảo lộn trời đất.

 

Sự khác biệt duy nhất là ta đã trở nên mạnh hơn.

 

Mạnh hơn tất cả bọn họ.

 

Trước đây, ta từng nghĩ thế đạo cũng như kiếm đạo, lòng người như kiếm tâm.

 

Đúng sai phải trái, trắng đen rõ ràng, dễ dàng nhìn thấu.

 

Chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, sẽ nhận được sự công bằng.

 

Sau mới hiểu, sự công bằng chẳng qua chỉ là một lời dối trá. Tất cả chỉ là lập trường.

 

Chỉ cần ngươi đủ mạnh, dù làm đủ điều ác, vẫn sẽ có người tranh nhau tôn vinh ngươi, dựng bia truyền công, đảo ngược đúng sai, chỉ hươu bảo ngựa.

 

Không phải mọi lời nói đều xuất phát từ trái tim, lòng người như vực thẳm, gian xảo khó lường.

 

Ánh mắt người khác nhìn ngươi, bề ngoài là nhìn ngươi, nhưng trong lòng nghĩ đến chính mình.

 

Cho nên, họ nói gì, cứ để họ nói.

 

Ta chỉ nghe tiếng lòng của chính mình.

 

Làm việc không hỏi đúng sai, chỉ cầu không thẹn với lòng.

 

Mấy đại tông môn vẫn đang nói không ngừng, bỗng nhiên có người im bặt. Sự im lặng như bệnh dịch nhanh chóng lan ra cả đám đông.

 

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Đế Bạch Kiếm tỏa ra kiếm quang u lam dưới ánh mặt trời.

 

27

 

Phụ thân của ta, mặc áo bào tím, thắt đai ngọc, đứng trên kiếm, phiêu dật giữa không trung, vẻ mặt đầy giận dữ lơ lửng trên bầu trời Lạc Hà Tông.

 

Như thường lệ, ông đứng cao hơn tất cả mọi người.

 

Ông ở giữa tầng tầng mây trắng, áo mũ chỉnh tề, uy nghi lẫm liệt. Còn ta đứng giữa ruộng lúa xanh biếc, xắn ống quần, không mảy may bận tâm đến vẻ ngoài.

 

Trời và đất, cách xa vạn trượng, ánh mắt giao nhau như băng qua ngàn sông vạn núi, xuyên qua những dòng chảy mênh mông của thời gian, chồng chất những ân oán khôn nguôi, những tình thù chẳng thể cắt đứt.

 

Ông đến đây để ép ta đi trấn áp Ma Uyên.

 

"Ta từ nhỏ đã dạy ngươi đặt thiên hạ chúng sinh vào lòng. Nay ngươi tu vi đại tiến, rõ ràng có khả năng phong ấn Ma Uyên, nhưng lại trốn tránh đùn đẩy, cân nhắc hết lần này đến lần khác. Ta sinh ra ngươi, dưỡng dục ngươi, lẽ nào để ngươi trở thành một kẻ máu lạnh bạc tình, ích kỷ tự lợi, làm mất mặt tông môn?"

 

"Vậy tại sao phụ thân không đi?"

 

Ông giận đến mức đôi mắt như muốn nứt ra, tóc dựng đứng lên vì phẫn nộ: "Chỉ có thượng cổ thần kiếm mới có thể phong ấn Ma Uyên. Nếu ta là kiếm chủ, cần gì đến ngươi?"

 

Không thể trở thành kiếm chủ là nỗi đau suốt đời của ông. Khi xưa, ta cẩn thận từng li từng tí, thậm chí trước mặt ông không dám xưng mình là kiếm chủ. Nhưng giờ đây, ta đã hiểu, sự thật chính là sự thật, cho dù có trốn tránh, nó vẫn cứ tồn tại.

 

Hà cớ gì chỉ vì người khác cảm thấy chướng mắt, mà ta phải thu mình lại?

 

Không vừa mắt thì nhắm mắt lại!

 

"Kiếm Tôn đại nhân bây giờ lấy thân phận gì để ra lệnh cho ta? Là Tông chủ Kiếm Tông hay là phụ thân của ta?"

 

"Nếu là với tư cách Tông chủ, thì ta đã sớm đoạn tuyệt với Kiếm Tông. Lệnh Tông chủ có thể ra lệnh cho ba ngàn đệ tử, nhưng chẳng liên quan gì đến ta."

 

"Nếu là với tư cách phụ thân, thì càng nực cười. Hai trăm năm trước ta rơi vào Ma Uyên, tứ chi bị chặt đứt, kiếm tâm tan vỡ, đan điền phá nát, thức hải khô cạn. Trong tình cảnh ấy, người thường chết không thể chết hơn được nữa. Ta nói là lóc thịt trả cha mẹ, cũng không quá đáng chứ?"

 

"Mạng sống hiện tại của ta là do Nhị Lộ Hoa mang lại, nhà của ta bây giờ là do Triệu Thanh Tùng cho ta, có liên quan gì đến ông? Ông dựa vào đâu mà ra lệnh cho ta?"

 

"Nghịch tử! Ngươi đi hay không?"

 

"Không đi!"

 

Một đạo kiếm quang u lam từ trên mây hung hăng chém xuống. Những mầm lúa non xanh ngắt trong luống bị hủy hoại trong chớp mắt, lộ ra một rãnh sâu hoắm giữa ruộng.

 

Đất đá lẫn kiếm khí sắc bén bay tứ tung, các Tông chủ của những đại tông môn đều phải dùng pháp bảo hộ thân để chống đỡ.

 

Chỉ trong vài nhịp thở, Nhị sư muội và Tam sư đệ đã xuất hiện bên cạnh ta, đứng thẳng vai kề vai, vẻ mặt đầy cảnh giác: "Đại sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì?"

 

Ta cúi người nâng một mầm lúa bị đổ, cười lạnh: "Có người xông vào tông môn."

 

Đạo kiếm quang u lam thứ hai chém xuống, một đạo kiếm quang bạc sáng như chớp nhanh chóng nghênh đón.

 

Trong khoảnh khắc hai kiếm giao nhau, kiếm quang chói lòa nổ tung, buộc tất cả mọi người phải nhắm mắt lại.

 

Giữa bóng tối tĩnh lặng, chỉ nghe một tiếng rắc.

 

Kiếm Tôn khẽ rên lên một tiếng, khóe miệng rỉ máu, rơi từ trên không xuống.

 

Cùng rơi xuống với ông, là Đế Bạch Kiếm đã bị gãy làm đôi.

 

Thanh bản mệnh kiếm đã theo ông hơn tám trăm năm.

 

28

 

Ma khí lan tràn ngày càng nhanh, đã áp sát Cửu Dương Tông- một trong chín đại tông môn.

 

Tiếp theo sẽ đến Kỳ Vân Các, Thái Thanh Môn, Đông Hoàng Phái…

 

Không một tông môn nào có thể thoát khỏi.

 

Ta đóng cửa tông môn, cự tuyệt tất cả các tông chủ đến cầu cứu.

 

Đến chiều tối, tông chủ Cửu Dương Tông đập mạnh đầu gối:

 

"Ta đã hiểu rồi!"

 

Chẳng mấy chốc, tin tức chín đại tông môn cùng nhau lên Kiếm Tông, liên thủ ép Kiếm Tôn giao nộp Giang Ly, đã lan truyền khắp nơi.

 

Khi các tông chủ một lần nữa quay lại, cánh cửa lớn của Lạc Hà Tông đã rộng mở.

 

Giang Ly bị chính tay Tạ Trường Canh, khuôn mặt tái nhợt, áp giải đến.

 

Kiếm Tôn không tới.

 

Nghe nói, từ khi trở về Kiếm Tông, ông không ăn không uống, cũng không gặp bất kỳ ai, cả ngày ngâm mình trong Kiếm Trì tìm kiếm thần kiếm, miệng lẩm bẩm: "Ta không thua, là kiếm không đủ tốt."

 

Tạ Trường Canh nhìn chằm chằm ta, trong mắt đầy thù hận:

 

"Đại sư tỷ, nay sư tôn và Kiếm Tông đều bị tỷ hủy hoại, tỷ hài lòng chưa?"

 

Ta không hề né tránh:

 

"Tạ Trường Canh, đừng luôn đổ trách nhiệm lên người khác. Kẻ hủy hoại họ không phải ta, mà là ngươi và Giang Ly không ra gì."

 

Mắt Tạ Trường Canh co lại, khuôn mặt tái nhợt bỗng hiện lên một tầng xanh tím.

 

Giang Ly đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, nhưng vẫn nắm chặt thanh Hồi Tuyết Kiếm mà nàng không bao giờ có thể rút ra được nữa, như thể nàng vẫn là Hồi Tuyết Kiếm Chủ mà mọi người ngưỡng mộ.

 

Nàng nhìn Lạc Hà Tông sừng sững nguy nga, trên mặt lướt qua một tia không cam lòng.

 

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.