Kiếm Chủ - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:21:03
Ta ôm cánh tay trái đang chảy máu đầm đìa, cười lớn khoái chí:
"Dùng một vết thương nhỏ trên tay ta, đổi lấy một vết sẹo trên mặt Hồi Tuyết kiếm chủ, thật đáng giá!"
Vết thương do Hàm Sương kiếm gây ra nổi tiếng là khó lành.
Bề ngoài nhìn như nhỏ xíu, nhưng thực chất vào thịt rất sâu, do kiếm khí còn sót lại, dù có lành cũng khó tránh để lại sẹo.
Giang Ly xưa nay tự phụ dung mạo thanh tao thoát tục, vừa nghe liền phẫn nộ đến hộc máu, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sắc mặt Lục Minh Chiêu sầm lại như trời đen kéo mây giông.
Ông xưa nay xem trọng thể diện hơn bất kỳ thứ gì.
Vốn định nhân cơ hội lễ song tu của Lưu Phong kiếm chủ và Hồi Tuyết kiếm chủ mà phô trương uy thế của Kiếm Tông trước các đại tông môn Cửu Châu.
Không ngờ bị ta quấy phá tan tành, ngay cả bia đá trấn môn cũng không giữ nổi.
"Kiếm sứ đâu? Lôi nghịch tử này vào Hình Luật Đường, chờ xử lý!"
09
Kiếm Tông có mười hai Kiếm Sứ, thuộc Hình Luật Đường, chuyên phụ trách bắt giữ những đệ tử bất hiếu vi phạm môn quy rồi đào tẩu.
Kiếm Sứ luôn khoác áo choàng đen, mặt đeo mặt nạ, ngoài tông chủ và đường chủ Hình Luật Đường, không ai biết họ là ai.
Chỉ biết rằng tu vi của họ rất cao, ra tay tàn nhẫn, tay nhuốm máu không ít đệ tử.
Trước đây khi ta còn là Hàm Sương kiếm chủ, từng một lần đối mặt với họ.
Có vẻ họ tu luyện một loại bí pháp nào đó, không biết đau, cũng không biết sợ, khi giao đấu cực kỳ khó nhằn.
Ta khẽ xòe năm ngón tay, gọi thanh tàn kiếm vừa bị Đế Bạch kiếm đánh bay trở về, siết chặt trong tay.
Hàm Sương trong tay, ta chưa từng sợ bất kỳ điều gì!
Mười hai Kiếm Sứ chậm rãi tiến gần, vòng vây dần thu hẹp.
Sau lưng truyền đến một tiếng rít gió rất khẽ.
Một Kiếm Sứ phía sau không kiềm chế được, đã dẫn kiếm tấn công trước.
Ta không dám coi thường, nắm chặt tàn kiếm chuẩn bị nghênh đón.
Đột nhiên, một tiếng còi cao vút, chói tai vang vọng đến tận trời cao.
Đồng thời, mười hai Kiếm Sứ bỗng đồng loạt ôm đầu, bịt tai, đau đớn ngã xuống đất.
Tiếng còi càng lúc càng cao, tứ chi của mười hai Kiếm Sứ phát ra những tiếng "rắc rắc" khiến người nghe lạnh sống lưng, các khớp xương xoắn lại theo những tư thế cực kỳ vặn vẹo.
Dưới mặt nạ, vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn đầy đứt đoạn.
Tiếng còi vẫn tiếp tục, rồi một tiếng đàn tỳ bà vang lên, dư âm réo rắt, ngân nga.
Nhị sư muội trong bộ hồng y, tóc đen buông xõa, ánh mắt lay động, nói:
"Lục Tông Chủ đừng quên, đại sư tỷ không đến một mình."
Ánh mắt Lục Minh Chiêu quét qua mười hai Kiếm Sứ nằm la liệt dưới đất, tứ chi gãy lìa, sắc mặt tối đen như mây mù cuồn cuộn.
Đế Bạch kiếm trong tay ông vang lên tiếng "keng", lưỡi kiếm xanh lam lạnh lẽo chỉ thẳng vào tam sư đệ đang toàn tâm toàn ý thổi cây tiêu xương trắng.
Nhị sư muội mỉm cười lạnh nhạt, tiếng đàn tỳ bà trong tay gấp gáp hơn, tựa cuồng phong bão tố, sóng dữ vỗ thuyền nan.
Đám đông bỗng chốc nhốn nháo.
Không ít đệ tử trẻ tuổi khóe miệng rỉ máu, lần lượt ngã xuống.
Đó là dấu hiệu chân khí trong đan điền bị chấn động, không thể chịu đựng nổi.
Ta bước qua đám Kiếm Sứ rên rỉ dưới đất, tay cầm tàn kiếm, chắn trước mặt nhị sư muội và tam sư đệ.
Ánh mắt phụ thân nổi lên cơn cuồng phong bão táp, điềm báo mưa giông sắp đến.
Trước đây ta sợ nhất là dáng vẻ này của ông, nhưng bây giờ…
Ta ngẩng cao đầu, không chút e dè.
Ánh mắt đối đầu như gươm đao, chân không lùi nửa bước.
Ngay khi tình thế ngàn cân treo sợi tóc, từ phía chân trời vang lên một tiếng Phật hiệu to và rõ ràng.
Xung quanh, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, gương mặt đầy vẻ như vừa thấy cứu tinh.
Là Vô Lượng đại sư của Vạn Phật Tông đã đến.
10
Dưới sự hòa giải của Vô Lượng đại sư, hai bên tạm thời ngừng tay.
Chúng ta được sắp xếp nghỉ lại tại Tọa Vong Phong, chờ cái gọi là "sự dàn xếp" từ đại sư.
Tọa Vong Phong vốn là nơi ở của ta trước đây, sau khi ta được cho là đã bỏ mạng ở Ma Uyên, nơi này liền bỏ không.
Tưởng rằng qua trăm năm, sân viện đã hoang tàn, ai ngờ từng gốc cây ngọn cỏ vẫn y nguyên như ngày ta rời đi, thậm chí cá chép trong hồ cũng vẫn còn sống.
Đêm xuống, Tạ Trường Canh đến tìm ta, đưa cho ta một chiếc bình thuốc màu xanh.
Hắn là Lưu Phong kiếm chủ, với linh dược đặc chế của hắn, vết thương của ta có thể nhanh chóng lành lại.
Ta không việc gì phải tự làm khó bản thân.
Hắn tiện tay rắc một nắm thức ăn xuống hồ, đám cá tranh nhau bơi đến, bộ dạng cực kỳ thân thuộc.
"Những năm qua, là ngươi cho chúng ăn?"
"Ừ."
"Chỉ là vài con cá bình thường vớt bừa từ một con suối nhỏ, sao chúng sống được đến bây giờ?"
"…Ta đã giúp Linh Thú Tông một việc, đổi lấy chút Thanh Lộ Cửu Diệp."
Ta giật mình.
Thanh Lộ Cửu Diệp là chí bảo của Linh Thú Tông, chuyên dùng để giúp linh thú cao cấp hóa hình. Tông chủ Linh Thú Tông vốn nổi tiếng keo kiệt, nay chịu hào phóng đưa ra, chỉ e cái gọi là "giúp đỡ" trong lời Tạ Trường Canh không phải chuyện nhỏ.
"Hà tất phải làm vậy? Chỉ là vài con cá phàm, tuổi thọ sớm đã hết rồi."
Tay hắn khựng lại một chút:
"…Vì đại sư tỷ thích."
Gió đêm bắt đầu thổi, tiếng thông reo rì rào như từng đợt sóng xanh ngắt.
Tạ Trường Canh buông tay khỏi hộp thức ăn, đứng thẳng trước mặt ta.
Dưới dây buộc màu tím, ánh mắt hắn trong trẻo như nước, không khác gì năm xưa lặng lẽ theo sau ta học kiếm.
Hắn lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ tay:
"Đại sư tỷ, ta xin lỗi. Ta không biết Triệu Tông Chủ từng cứu mạng tỷ. Nghe nói tâm nguyện của ông là chấn hưng tông môn. Đây là tâm đắc luyện kiếm nhiều năm của ta, coi như bồi thường."
"Lạc Hà Tông có đại sư tỷ, vốn dĩ ta không nên múa rìu qua mắt thợ. Nhưng chỉ bàn về việc hướng dẫn tu luyện cho đệ tử bình thường, đại sư tỷ không bằng ta."
"Đại sư tỷ đứng quá cao, đệ tử bình thường chỉ biết ngưỡng mộ, không thể học được gì từ tỷ. Năm xưa tỷ đến Kiếm Trì cầu kiếm, vạn kiếm cúi đầu, sau đó được thần kiếm Hàm Sương nhận chủ, chỉ trong vài tháng đã dung hợp với kiếm hồn. Thiên phú như vậy, đặt trong Cửu Châu, không ai sánh bằng."
"Còn ta thì khác, từ đệ tử ngoại môn tu luyện gian khổ đến ngày hôm nay, vấp phải không ít đường vòng, dạy học trò bằng bài học từ sai lầm là chính. Với cuốn tâm đắc này, ta dám khẳng định, trong vòng trăm năm, Lạc Hà Tông chắc chắn sẽ trỗi dậy, Triệu Tông Chủ cũng có thể an nghỉ."
Đường tu tiên, hầu hết mọi người đều tự mình dò dẫm. Nếu có cao nhân tiền bối chỉ điểm, việc tu luyện đương nhiên dễ dàng hơn nhiều.
Tạ Trường Canh là Lưu Phong kiếm chủ, một nhân vật đứng đầu kiếm đạo, tâm đắc của hắn đúng là rất hữu ích để chiêu mộ đệ tử cho Lạc Hà Tông.
Ta tùy tiện lật xem, quả thật rất dụng tâm.
Nhưng, ta không cần.
Ta ném cuốn sổ nhỏ trở lại ngực hắn:
"Tạ Trường Canh, sự trỗi dậy của Lạc Hà Tông có ta và các sư đệ sư muội, không cần ngươi bận lòng."
"Đại sư tỷ, ta chỉ có ý tốt…"
"Ý tốt? Ngươi có từng nghĩ qua, một tông môn dựa vào danh tiếng của Tạ Trường Canh ngươi để thu hút đệ tử, cuối cùng sẽ trở thành Lạc Hà Tông, hay là một Kiếm Tông thứ hai?"
"Còn nữa, đừng tùy tiện phủ nhận nỗ lực của người khác chỉ vì thấy thiên phú của họ. Ngươi làm sao biết chỉ mình ngươi khổ luyện? Ngươi làm sao biết ta chưa từng chịu khổ, chưa từng đi đường vòng? Trên con đường tu hành, nếu chỉ dựa vào thiên phú để quyết định ai đi được xa, vậy năm xưa phụ thân ta làm sao dùng một thanh Đế Bạch kiếm vô danh để đánh bại Ngoạ Lam kiếm chủ cầm thần kiếm, giành được vị trí tông chủ?"
"Và nữa, ngươi tự xưng là đệ tử bình thường, chẳng phải quá khiêm tốn sao? Ngươi tuy xuất thân ngoại môn, nhưng chưa đầy một năm đã vì thiên phú kinh người mà được phụ thân ta trực tiếp nhận làm đệ tử thân truyền, ai là đệ tử bình thường mà làm được như ngươi? Ai là đệ tử bình thường có được tài nguyên như ngươi?"
"Sao? Trước người thiên phú hơn mình thì nói về nỗ lực, trước người nỗ lực hơn mình thì nói về thiên phú. Đây là phong thái của Lưu Phong kiếm chủ ngươi ư? Nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi lại trở nên kiêu ngạo như vậy."
"Hơn nữa, sao ngươi biết ta không dạy được đệ tử bình thường? Ta đã dạy được một người, đương nhiên cũng dạy được người thứ hai, thứ ba. Trong cả đoạn dài ngươi vừa nói, ta chỉ nghe lọt một câu, đó là Lạc Hà Tông trong vòng trăm năm nhất định sẽ trỗi dậy."
"Không chỉ vậy, ta còn muốn Lạc Hà Tông thay thế Kiếm Tông!"
Gương mặt Tạ Trường Canh thoáng hiện vẻ phẫn nộ.
Đệ tử Kiếm Tông, ai nấy đều coi trọng danh dự của tông môn hơn cả mạng sống. Nếu không phải vì nể tình xưa, chỉ e hắn đã rút Lưu Phong kiếm ra từ lâu.
"Đại sư tỷ, lời lẽ của tỷ quá ngông cuồng. Kiếm Tông sừng sững trên Cửu Châu hàng vạn năm, luôn là tông môn đứng đầu. Lạc Hà Tông chỉ là một môn phái nhỏ, trú ẩn nơi hẻo lánh, lập tông chưa đến trăm năm. Triệu Thanh Tùng tư chất bình thường, đặt trong Kiếm Tông đến ngưỡng cửa ngoại môn cũng không với tới. Chưa kể, cả môn phái cộng lại, tính cả đại sư tỷ, cũng chỉ có ba đệ tử."
"Một tông môn không có nền tảng, không có tông chủ, thậm chí chẳng có nổi mấy đệ tử, tình cảnh như vậy, muốn trỗi dậy trong vòng trăm năm đã khó, còn mơ thay thế Kiếm Tông, đúng là giấc mộng viển vông! Đừng nói đến việc hiện nay Hàm Sương đã gãy, ngay cả khi đại sư tỷ ở thời kỳ đỉnh cao, cũng tuyệt đối không thể làm được!”
"Ta có ý tốt, đại sư tỷ không muốn nhận, bỏ qua cũng được, nhưng không cần phải nhục mạ Kiếm Tông như thế."