Kiếm Chủ - Chương 6:
Cập nhật lúc: 2024-12-20 13:22:06
13
Cánh cửa vỡ nát trong chớp mắt, mảnh gỗ bay tứ tung, một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Mọi người có mặt đều nhíu mày khó chịu.
Kẻ xuất hiện là Đạo Nguyên Tử, tông chủ của Ngũ Hành Tông, người vốn có danh tiếng không mấy tốt đẹp.
Hắn từ dưới đất lồm cồm bò dậy, vụng về phủi bụi trên quần áo, mặt cười gượng gạo:
"Hiểu lầm, hiểu lầm! Lão đạo không phải cố ý nghe lén, chẳng qua chuyện này liên quan đến Ngũ Hành Tông ta. Các vị không biết, Triệu Thanh Tùng thực ra là ngoại môn đệ tử của Ngũ Hành Tông chúng ta, chuyện của ông ấy tự nhiên cũng là chuyện của Ngũ Hành Tông."
Hắn kéo một đạo nhân đang say khướt lại, nở nụ cười lấy lòng:
"Vị này là sư thúc của ta, Thu Sơn đạo nhân. Triệu Thanh Tùng chính là đệ tử của ông ấy."
Thu Sơn đạo nhân ngái ngủ, ngáp dài một cái:
"…Triệu Thanh Tùng, ai cơ?"
Đạo Nguyên Tử luống cuống lay ông ta:
"Ôi trời ơi, sư thúc ơi, người tỉnh lại đi, giờ không phải lúc hồ đồ! Triệu Thanh Tùng ấy mà, chính là cậu bé chăn bò mà người cứu trên núi Phục Ngưu hai trăm năm trước, bây giờ là tông chủ của Lạc Hà Tông đó!"
Thu Sơn đạo nhân ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vỡ lẽ:
"À, là cậu ta à! Nhưng cậu ta đâu phải đệ tử của ta. Năm đó ta đi ngang qua núi Phục Ngưu, chỉ tiện tay dạy vài ngày thôi."
"Lúc ta rời đi, cậu ta lưu luyến không nỡ, hỏi ta xuất thân từ đâu. Ta không muốn bị cậu bé phàm tục đó bám lấy, đúng lúc trời chiều rực rỡ, liền tiện miệng nói ta từ Lạc Hà Tông. Cậu ta nghe xong ánh mắt đầy khát vọng, hỏi có thể đến tông môn tìm ta không. Ta nói tông môn đã suy tàn, chỉ còn hai thầy trò, trách nhiệm chấn hưng tông môn sau này đành giao cho cậu ta."
Thu Sơn đạo nhân vừa ngạc nhiên vừa buồn cười:
"Sao? Cậu ta thực sự đã lập ra một Lạc Hà Tông ư?"
Đạo Nguyên Tử cười ngọt ngào nhìn mọi người:
"Các vị cũng nghe rồi đấy. Triệu Thanh Tùng được sư thúc ta chỉ điểm, từ phàm nhân nhập đạo, cũng xem như đệ tử của Ngũ Hành Tông. Ông ấy thông hiểu đại nghĩa, hy sinh cứu Lưu Phong kiếm chủ, không uổng công Ngũ Hành Tông ta chỉ dạy."
"Thiên đạo khó lường, trăm năm trước sư thúc ta tiện tay chỉ điểm, trăm năm sau đệ tử ông ấy cứu Lưu Phong kiếm chủ một mạng. Một ngụm nước, một hạt cơm, nhân quả như vậy đã định từ trước. Triệu Thanh Tùng tuy tư chất bình thường, không đáng để nhập tông, nhưng vì ông ấy lấy thân hèn mọn cứu Lưu Phong kiếm chủ, giữ mối giao hảo giữa Ngũ Hành Tông và Kiếm Tông, ta quyết định phá lệ, cho phép ông ấy nhập môn. Dù ông ấy đã mất, nhưng tên vẫn có thể ghi vào gia phả tông môn, coi như trọn vẹn tâm nguyện."
Hắn ngừng lại, ánh mắt gian xảo lóe lên:
"Còn về Lạc Hà Tông, vốn chỉ là một trò đùa của sư thúc ta, không phải tông môn chính thống. Không xứng đáng nhận hai linh mạch quý giá mà Kiếm Tông định trao tặng. Triệu Thanh Tùng là đệ tử của Ngũ Hành Tông ta, vậy hai linh mạch Kỳ Vĩ và Bạch Lộc, tự nhiên thuộc về Ngũ Hành Tông."
"Còn đệ tử của ông ấy? Thôi được, đợi xong chuyện này, ta sẽ phá lệ đưa họ về Ngũ Hành Tông."
Đáp lại hắn là một luồng kiếm khí sắc bén.
"Rắc!"
Trâm cài trên đầu Đạo Nguyên Tử lập tức vỡ vụn, bay tứ tung.
Kiếm khí lướt sát qua da đầu, cạo sạch từ trán đến búi tóc của hắn.
Từ xa nhìn lại, như một mảnh ruộng trọc lóc giữa cánh đồng xanh.
Đạo Nguyên Tử loạng choạng lùi lại vài bước, run lẩy bẩy, hàm răng va vào nhau lập cập.
Hắn dù sao cũng là một tông chủ, dù hoảng sợ vẫn cố giữ chút thể diện, run rẩy chỉ tay vào ta:
"To… to gan! Ta là sư huynh của Triệu Thanh Tùng, theo lý ngươi phải gọi ta là sư bá!"
Ta không thèm ngẩng lên, chỉ lạnh lùng quát:
"Tên hề nhãi nhép, cút đi!"
Mặt Đạo Nguyên Tử tái xanh, tái trắng. Trước mặt mười hai phong chủ Kiếm Tông và Vô Lượng đại sư của Vạn Phật Tông, nếu bị một tiểu bối hù dọa đến mất mặt, hắn sau này đừng mong ngẩng đầu.
Hắn run rẩy cầm phất trần, định buông vài lời uy hiếp.
Tiếng đàn tỳ bà chát chúa vang lên, bộ y phục lộng lẫy viền vàng trên người hắn đột nhiên rách toạc.
Trong nháy mắt, từng mảnh vải tả tơi tung bay, để lộ làn da trắng mỡ màng.
Đạo Nguyên Tử hét lên kinh hoàng, vội vàng lấy tay che ngực.
Vài tiếng cười khúc khích vang lên, phong chủ Tê Ngô bất lực nhắm chặt mắt.
Nhị sư muội mày liễu dựng ngược, ôm tỳ bà, váy đỏ rực như lửa:
"Còn dám sủa thêm một tiếng, lão nương sẽ khiến ngươi trần truồng rời khỏi Đỉnh Kiếm Các này!"
Đạo Nguyên Tử lập tức im bặt.
Một chiếc áo cà sa màu xám bay đến, nhẹ nhàng rơi lên vai hắn.
Hắn như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng khoác vào người.
Áo cà sa quá nhỏ, không che kín được thân thể, nhưng ít ra còn hơn là trần trụi trước đám đông.
"A di đà phật, nhị vị thí chủ bớt giận."
14
Vô Lượng đại sư lên tiếng.
Ông là một người đức cao vọng trọng, lòng dạ từ bi, xử sự công bằng, được cả đại lục Cửu Châu kính trọng.
Ngay cả sư phụ ta trước đây cũng từng nhận ân huệ từ ông, thường xuyên nhắc đến với vẻ đầy kính phục.
Ta đồng ý ngồi đây hôm nay, chẳng qua chỉ nể mặt ông mà thôi.
Vô Lượng đại sư xoay chuỗi Phật châu trong tay, ánh mắt bi thương:
"Hơn một trăm năm trước, lão nạp may mắn có duyên gặp Triệu lão Tông Chủ một lần tại Phù Đồ Hải, ấn tượng rất sâu sắc."
"Khi đó, ác giao hoành hành ở Vọng Hải Thành, khiến sinh linh đồ thán. Ông ấy trên đường du ngoạn đến đó, lòng không đành lòng trước cảnh khổ đau của dân chúng, dù biết mình không địch nổi, vẫn dùng thân phận một tu sĩ Trúc Cơ bước vào Phù Đồ Hải, ý định trảm sát giao long bậc bảy để cứu bá tánh thoát khỏi nước sôi lửa bỏng."
"Ông ấy là một người có tấm lòng đại thiện, ôm trọn thiên hạ, sẵn sàng hy sinh thân mình vì chính nghĩa, gan dạ không sợ chết. Lão nạp sống hơn một nghìn năm, gặp được người như Triệu Tông Chủ, thật sự không nhiều."
"Nhị lộ hoa vốn là vật của Triệu Tông Chủ, điều này không cần tranh cãi. Hồi Tuyết kiếm chủ tự tiện lấy đi, gây ra cái chết của ông ấy, đương nhiên đáng bị trừng phạt. Nhưng việc này có ẩn tình, thật sự là bất đắc dĩ."
"Không lâu trước đây, Thất Bảo Linh Lung Tháp bất ngờ tái hiện bên bờ Tây Hải. Chỉ có thần kiếm kiếm chủ mới có thể vào đó điều tra."
"Hàm Sương kiếm chủ cũng là người tu hành, hẳn hiểu được tầm quan trọng của Thất Bảo Linh Lung Tháp. Kể từ khi Cang Lam chân nhân phi thăng thượng giới, Cửu Châu đại lục đã ba ngàn năm không xuất hiện ánh sáng dẫn lối. Chúng ta đều nghi ngờ con đường thông thiên đã gặp vấn đề, nhưng khổ nỗi không có cách điều tra. Giờ đây, bản mệnh pháp bảo của Cang Lam chân nhân đột nhiên xuất hiện, chắc chắn có lý do. Có lẽ bí mật của ánh sáng dẫn lối ẩn giấu bên trong, đây là việc liên quan đến tất cả tu sĩ Cửu Châu, chính tà đều tạm gác thù oán để tìm hiểu."
"Khi đó, chúng ta đều nghĩ rằng ngươi đã bỏ mạng ở Ma Uyên, Ngoạ Lam kiếm chủ sau khi mất chức tông chủ thì bỏ đi không rõ tung tích, Hồi Tuyết kiếm chưa xuất thế. Khi ấy, người duy nhất có thể vào Linh Lung Tháp là Lưu Phong kiếm chủ – Tạ Trường Canh. Nhưng tiếc rằng hắn đang bị tâm ma quấy nhiễu, chỉ có nhị lộ hoa mới có thể cứu được."
"Sự an nguy của Tạ Trường Canh liên quan trực tiếp đến tất cả tu sĩ Cửu Châu. Nếu Triệu Tông Chủ biết rõ nguyên nhân, với tính cách của ông ấy, chắc chắn sẽ tình nguyện hy sinh, nhường lại nhị lộ hoa."
"Lão nạp cũng tiếc thương cho cái chết của Triệu Tông Chủ, nhưng chuyện đã rồi, không thể thay đổi. Chúng ta chỉ có thể cố gắng tìm cách bù đắp. Ta đã thương lượng với các vị của Kiếm Tông, đợi Lưu Phong kiếm chủ và Hồi Tuyết kiếm chủ trở về từ Tây Hải, sẽ để họ đến Lạc Hà Tông tạ tội, như vậy được chứ?"
"Không được. Nếu họ trăm năm không về, ta phải đợi trăm năm? Nếu họ ngàn năm không về, chẳng lẽ ta phải đợi ngàn năm?"
Vô Lượng đại sư gật đầu:
"Nếu vậy, thế này thì sao? Dù Triệu Tông Chủ lập Lạc Hà Tông vì lý do gì, tâm nguyện khi còn sống của ông ấy là chấn hưng tông môn. Hai vị kiếm chủ Giang Ly và Tạ Trường Canh nhận đại ân từ ông ấy, nguyện gia nhập Lạc Hà Tông với tư cách kiếm chủ, trở thành cầu nối giữa hai tông môn, để Kiếm Tông và Lạc Hà Tông thân như huynh đệ. Các đại tông môn Cửu Châu cũng sẽ ghi nhớ hành động đại nghĩa của Triệu Tông Chủ, sau này nhất định sẽ quan tâm, hỗ trợ Lạc Hà Tông."
"Không đến trăm năm, Lạc Hà Tông chắc chắn trở thành một trong những đại tông môn Cửu Châu, đệ tử đông đúc, danh vọng rực rỡ. Triệu Tông Chủ dưới suối vàng cũng có thể mỉm cười. Kiếm chủ, ngươi hài lòng chứ?"
"Không hài lòng. Lạc Hà Tông có ta cùng các sư đệ sư muội, trỗi dậy trong trăm năm là điều chắc chắn, không cần ai thêu hoa trên gấm. Hơn nữa, tông môn ta yêu cầu cao, không nhận những kẻ vong ân bội nghĩa, nghịch đồ diệt tổ."
"Vậy thì để hai vị kiếm chủ kia đến Vô Cực Sơn diệt trừ yêu ma trong hai mươi năm, xem như trừng phạt, được không?"
"Không đủ."
Vô Lượng đại sư thở dài:
"A di đà phật, kiếm chủ, rốt cuộc phải thế nào ngươi mới chịu dừng tay?"
Một giọng nói đầy giận dữ vang lên:
"Đại sư không cần hỏi nữa! Ta biết đại sư tỷ muốn gì! Chẳng qua là hận ta dùng nhị lộ hoa, muốn ta lấy mạng trả lại cho sư phụ nàng mà thôi!"