Kiếm Chủ - Chương 8:
Cập nhật lúc: 2024-12-21 09:53:37
16
Huyết Sát Lão Tổ đến là để tìm tam sư đệ.
"Lục Tông Chủ, ta với quý tông một ở trời Nam, một ở đất Bắc, vốn không có ân oán gì. Huống chi Thất Bảo Linh Lung Tháp xuất thế, ta còn phải trông cậy vào quý tông kiếm chủ, không muốn sinh sự. Lần này ta đến chỉ vì việc riêng, mong quý tông đừng can thiệp."
Huyết Sát Lão Tổ là một trong ba tôn của tà đạo tu vi Hóa Thần, nổi tiếng tàn ác, từng thu thập mười vạn oan hồn luyện chế chín lá cờ chiêu hồn, tính tình nhỏ nhen, cực kỳ khó đối phó.
Lục Minh Chiêu không muốn dây vào lão ma đầu này.
Ông tuy không sợ, nhưng đệ tử Kiếm Tông còn phải ra ngoài hành tẩu, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên chỉ mặt trầm xuống nói:
"Chỉ cần không tổn hại đệ tử chính đạo ta, còn lại tùy ngươi."
Giọng Huyết Sát Lão Tổ vừa nhọn vừa cao:
"Đa tạ."
Lão quay sang tam sư đệ, giọng điệu dụ dỗ:
"Minh Uyên, ngươi ở ngoài chơi lâu rồi, đã đến lúc theo lão tổ về nhà. Chuyện ngươi đốt động phủ ta, giết đồ đệ ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trở về, lão tổ sẽ không truy cứu nữa. Sau này Đại Hoang Trạch vẫn như trước, ngươi muốn chơi thế nào thì chơi, được không?"
Các tông môn Cửu Châu có mặt đều kinh ngạc nhìn về phía tam sư đệ.
Danh tiếng tàn nhẫn vô tình của Huyết Sát Lão Tổ đã lan truyền từ khi lão giết cha mẹ, tàn sát cả tộc, dùng máu của người thân luyện chế lá cờ chiêu hồn đầu tiên.
"Thật kỳ lạ, chẳng lẽ người này là nhi tử của lão? Sao Huyết Sát Lão Tổ lại hạ mình như vậy?"
"Xì, với sự độc ác không nhận người thân của Huyết Sát Lão Tổ, có nhi tử cũng có khi đem ra tế cờ đầu tiên, làm sao nuôi lớn được thế này? Hơn nữa, nhìn xem, hai người có chỗ nào giống nhau?"
"Ừ, đúng vậy."
Vài người cười cười, tiếp tục mơ hồ xem náo nhiệt.
Họ không biết rằng, những lời họ nói vu vơ, lại không xa sự thật là bao.
Tam sư đệ quả thật được Huyết Sát Lão Tổ nuôi lớn.
Chỉ có điều không phải nuôi như con, mà là như một vũ khí giết chóc.
Tám trăm năm trước, Huyết Sát Lão Tổ tranh đoạt động phủ của Ngũ Độc Tán Nhân—một đại năng tà đạo phi thăng— với Âm Tụ Đạo Nhân, chín lá cờ chiêu hồn bị hủy mất ba, bản thân còn bị trọng thương, chật vật chạy về Đại Hoang Trạch.
Sau khi thương thế lành lại, lão vẫn còn căm hận, quyết định bồi dưỡng một vũ khí có thể tấn công thần hồn thức hải, chuyên dùng đối phó những kẻ như Âm Tụ Đạo Nhân vô hình vô dạng.
Lão dùng Vô Niệm Cốt làm khung, Nghiệp Hải Liên làm tâm, đem ba ngàn máu Phật Đà và lá Bồ Đề vạn năm, phong vào trong Thần Mộc Phượng Hoàng, trải qua năm trăm năm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, thai nghén ra một đứa trẻ—chính là tam sư đệ.
Sau đó, Huyết Sát Lão Tổ dẫn tam sư đệ đi tìm Âm Tụ Đạo Nhân báo thù.
Tam sư đệ thổi Bạch Cốt Tiêu, làm trọng thương Âm Tụ Đạo Nhân, nhưng cũng bị hồn thú Âm Trệ của hắn làm bị thương, theo bản năng rời khỏi chiến trường tìm nơi yên tĩnh chữa thương, không ngờ vô tình tránh được sự tìm kiếm của Huyết Sát Lão Tổ, trở thành tự do.
Nhưng hắn vốn do linh khí hóa thành, thần trí mơ hồ, không biết cách sinh tồn trên đời.
Gió sương dãi dầu, mưa nắng dập vùi, mơ mơ hồ hồ lang thang trong Đại Hoang Trạch, cuối cùng được một gia đình nông dân trồng hoa cưu mang.
Gia đình nông dân có bốn người, sống ở rìa Đại Hoang Trạch, cuộc sống tuy nghèo nhưng vui vẻ.
Tiểu cô nương A Hỉ chỉ bảy tám tuổi, cả ngày ríu rít, đang lo không có bạn chơi, thấy tam sư đệ cái gì cũng không biết, thậm chí không biết nói, liền học theo cách cha mẹ trước đây dạy mình, kéo hắn học nói, học chữ.
A Hỉ nói với hắn rằng quả cầu sáng chói trên trời gọi là mặt trời, quả cầu không quá chói gọi là mặt trăng, còn những điểm sáng lấm tấm là sao.
Hắn theo A Hỉ mơ mơ hồ hồ.
Thì ra nước rơi từ trên trời xuống gọi là mưa, hoa rơi xuống gọi là tuyết, thứ thổi vào mặt đau rát là gió không ngừng nghỉ của Đại Hoang Trạch.
Thì ra ngoài mùi tanh hôi của Thập Phương Huyết Trì và những oan hồn gào thét sôi trào, thế giới cũng có thể yên bình, thơm ngát, có cánh hoa mềm mại và bàn tay nhỏ ấm áp.
A Hỉ tự mình biết chữ không nhiều, nhưng luôn muốn khoe khoang trước học trò chăm chỉ này, nên cố vắt óc ôm sách đi khắp nơi hỏi người, nhặt cành cây lén luyện tập trên đất, rồi giả vờ thoải mái dạy hắn.
A Hỉ rất hài lòng với học trò này, dù viết sai, hắn cũng không biết.
Tam sư đệ theo A Hỉ học nói, học viết, học trồng hoa.
Hắn cảm thấy mọi thứ đều rất thú vị.
Nhưng một ngày nọ, A Hỉ biến mất.
Gia đình A Hỉ cũng biến mất.
Hắn lần theo dấu ấn linh hồn hắn lén đánh lên A Hỉ, tìm tới Huyết Trì.
Những lá cờ chiêu hồn đen thẫm cuộn trào trong biển máu.
Đó là đồ đệ của Huyết Sát Lão Tổ đang tế luyện lá cờ chiêu hồn mới.
Những oan hồn vừa bị hút vào cờ chiêu hồn đau đớn gào thét, bị phong ấn đốt cháy đến tan vỡ.
Tiếng khóc gào mà hắn nghe quen từ nhỏ, lúc này không hiểu sao trở nên cực kỳ chói tai, đau đến mức hắn phải bịt tai, cúi người xuống.
Mắt hắn bất giác ngấn nước.
Hắn không biết đó là gì, A Hỉ chưa dạy hắn.
Hắn ngạc nhiên lau một cái, trên đầu ngón tay có chất lỏng trong suốt, tò mò liếm một cái, vị chát làm tim nghẹn lại.
Hắn nhăn mặt vẩy đi giọt nước, ánh mắt đuổi theo giọt nước ấy, lại thấy trong oan hồn đen thẫm có một bông hoa nhỏ màu trắng, lóe lên rồi biến mất.
Đó là dấu ấn hắn đánh lên linh hồn A Hỉ.
Hắn mơ hồ nghĩ, sao lại ở đó nhỉ.
Huyết Sát Lão Tổ ngồi trên đám mây máu cuồn cuộn, ánh mắt mong chờ.
Tam sư đệ vẫn với vẻ mặt đờ đẫn, liếc nhìn Huyết Sát Lão Tổ với biểu cảm có thể gọi là hiền hòa, nhăn mũi nói:
"Hôi thối, cút."
Sắc mặt Huyết Sát Lão Tổ xanh mét, sát khí bùng lên.
Đang định phát tác, thì một đệ tử Kiếm Tông ở cổng sơn môn bị đánh bay ra ngoài, một giọng cười như chuông bạc truyền đến từ ngoài cửa.
"Đệ đệ nói không sai, quả là hôi thật! Nếu đệ thấy lão già này hôi, sao không theo tỷ tỷ?
Tông môn của tỷ thơm lắm, chắc chắn đệ sẽ hài lòng!"
(Cá muối làm, Cấm reup)
17
Một nhóm nữ tử xinh đẹp, thân khoác lụa mỏng, dáng vẻ uyển chuyển, ôm nhạc cụ, chân trần bước vào sơn môn Kiếm Tông.
Từng người một da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, tiếng cười rộn ràng, tựa như một nhóm kỹ nữ lạc vào đây.
Nhưng không một ai dám xem thường họ, bởi họ là đệ tử của Hợp Hoan Tông ở Tây Cực Đảo.
Sư phụ của họ, Ngọc Diện La Sát, là một đại năng tà đạo có tu vi cao nhất hiện nay, pháp lực thông huyền, đến cả Huyết Sát Lão Tổ cũng không dám dễ dàng trêu chọc.
Người dẫn đầu, chân đeo chuông vàng, dáng điệu quyến rũ, trên trán trắng muốt có một nốt chu sa đỏ tươi, trong tay ôm một cây tỳ bà ngọc bích.
Nàng ta không thèm liếc nhìn Huyết Sát Lão Tổ đang đứng trên mây, đôi mắt đẹp đảo qua khuôn mặt tam sư đệ, ném một cái liếc mắt đưa tình đầy mê hoặc, rồi lưu luyến thu ánh mắt lại.
Nàng hướng về Đỉnh Kiếm Các, khẽ cúi người, giọng nói như có móc câu:
"Kiếm Tôn đại nhân, Uyển Uyển phụng mệnh sư tôn đến bắt giữ sư muội phản bội tông môn trăm năm trước, ngài sẽ không cản trở chứ? Sư tôn nói, nếu ngài ngăn cản, bà ấy chỉ có thể đích thân đến tìm ngài. Năm trăm năm không gặp, sư tôn nhớ ngài nhiều lắm. Chỉ là lòng ngài như sắt đá, luôn trốn tránh bà ấy."
Sắc mặt tông chủ Kiếm Tông Lục Minh Chiêu lạnh như băng, năm ngón tay siết chặt:
"Chuyện của Hợp Hoan Tông các ngươi, liên quan gì đến ta?"
Uyển Uyển quay sang nhị sư muội, môi khẽ nhếch, nhưng trong mắt không có chút ý cười:
"Nghi Thường sư muội, trăm năm không gặp, sư tôn nhớ muội lắm, bảo ta đưa muội về. Muội sẽ không làm khó sư tỷ này chứ?"
"Chúng ta là đồng môn một thời, ta đâu giống muội tàn nhẫn như vậy. Vì một gã nam nhân thối tha, muội nói giết là giết đồng môn. Thật đáng thương cho Uyển Uyển sư muội và Tuệ Viễn sư huynh, lẽ ra họ phải cùng chúng ta uống rượu, tìm vui, giờ xương cốt hóa thành tro, khiến tỷ muội trong môn đau lòng."
"Ồ? Sư muội giờ sao lại một thân một mình thế này? Còn cái gã thợ rèn kia đâu rồi? Muội vì hắn mà tàn sát đồng môn, phản bội sư tôn, trốn chạy suốt dọc đường, sao hắn không ở bên cạnh muội? Ài, chẳng lẽ hắn vẫn còn trách muội khiến lục tộc nhà hắn bị tiêu diệt, gia đình tan nát?"
Ngón tay nhị sư muội siết chặt cây tỳ bà trong tay.
Ngày nhị sư muội mới nhập môn, thường ngồi trên mái nhà, tay xách vò Lê Hoa Bạch, uống say khướt dưới ánh trăng.
Chuyện của nàng, ta ghép nhặt từ những lời say lộn xộn, cũng hiểu được bảy tám phần.
Nàng từ nhỏ lớn lên trong Hợp Hoan Tông, được Ngọc Diện La Sát thu nhận làm đệ tử thân truyền, hết mực yêu thương, bồi dưỡng như tông chủ đời tiếp theo.
Con đường phía trước vốn rộng mở, cho đến khi nàng nhận một nhiệm vụ, gặp được công tử của Thần Kiếm Sơn Trang – Tần Xuyên.
Thần Kiếm Sơn Trang có một khối Nam Minh Ly Hỏa khoáng thạch truyền từ tổ tiên, vừa hay có thể khảm vào cây Thất Huyền Cầm của tông chủ Hợp Hoan Tông.
Nhưng bất kể nàng ra giá bao nhiêu linh thạch bảo vật, đối phương cũng không đồng ý trao đổi. Tông chủ Hợp Hoan Tông mất kiên nhẫn, liền phái đệ tử ra tay cướp đoạt.
Thật ra, nhiệm vụ lần đó không phải nàng nhận.
Nhưng vì bị một sư huynh dây dưa phiền lòng, nàng cướp nhiệm vụ của sư tỷ, tìm cớ rời khỏi Tây Cực Đảo.