Nghịch Thần - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-12-07 12:18:00

Ta ném tấu chương trước mặt Hoài Nam vương, khiến ông ta đỏ mặt tía tai.

 

Ta lạnh lùng hé mắt, chậm rãi nói:

 

"Yến Hư vẫn thiếu một lễ quan, vậy hãy cử Tạ Thao đến trông coi. Phụ thân hắn không biết lễ nghĩa, thì để hắn học thành tài rồi về lại Hoài Nam, dạy dân giáo hóa."

 

Tạ Thao là đường đệ của ta, cũng là nhi tử của Hoài Nam vương, lại từng được các lão thần như Tống Thái phó tiến cử làm thái tử.

 

Ta nhếch môi, không chút cảm xúc, hỏi ông ta:

 

"Tạ Thao có ý kiến gì chăng?"

 

Ánh mắt Hoài Nam vương chớp động không ngừng, cuối cùng cùng Tạ Thao quỳ xuống, miễn cưỡng dâng lời:

 

"Hoàng thượng thánh minh."

 

Hạ triều, A Lĩnh đánh giá ta:

 

"A tỷ, tỷ ngày càng không giống nữ nhân rồi."

 

Ta tháo mũ miện đặt sang một bên, tiện tay nghịch chuỗi ngọc mười hai hạt, đáp hờ hững:

 

"Nếu ta vẫn như một nữ nhân, ai chịu thần phục ta?"

 

Hắn uống cạn thuốc, nhai một viên mứt, rồi ném thêm một viên cho ta.

 

Ta không buồn nhìn:

 

"Ta không ăn mấy thứ này."

 

Hắn cười:

 

"Rõ ràng trước đây tỷ rất thích ăn mà."

 

Ta cũng cười:

 

"Giờ ta là hoàng đế, những thứ nên bỏ đều phải bỏ."

 

Hắn nhún vai:

 

"Trời ơi, nghiêm trọng đến thế sao? Thế thì ta không dám làm hoàng đế nữa, để tỷ làm luôn đi."

 

Ta nhìn nét mặt hắn không chút giả dối, từ từ thu lại nụ cười:

 

"A Lĩnh, đệ hãy đi Giang Nam dưỡng bệnh đi."

 

Hắn ngạc nhiên hỏi:

 

"Tại sao?"

 

Ta cụp mi, che giấu bóng tối nơi đáy mắt.

 

Ta phải nói thế nào với người đệ đệ mà ta thương yêu nhất, rằng tỷ tỷ hắn đang lập mưu, dùng bản thân làm mồi nhử, để trừ khử hết những kẻ trong tông thất có lòng tạo phản, chỉ để hắn khi tiếp nhận giang sơn này, không còn bất kỳ đe dọa nào.

 

Ta nhắm mắt, chẳng nói lời nào.

 

Hồi lâu, ta ngẩng đầu, khẽ cười với hắn:

 

"Thu sắp đến rồi, kinh thành lạnh lắm. Thái y nói, Giang Nam ấm áp, ẩm nhuận, rất tốt cho bệnh của đệ."

 

A Lĩnh không chút nghi ngờ, gật đầu đồng ý ngay, còn hỏi thêm:

 

"Ta có thể đưa Từ phi đi cùng không?"

 

Từ phi là thanh mai trúc mã của hắn, một nữ tử ngoan ngoãn đáng yêu.

 

Ta gật đầu đồng ý, A Lĩnh vui mừng khôn xiết, cười bảo:

 

"Đợi đến xuân sang gặp lại, tỷ có thể thấy cháu ngoại của mình rồi."

 

Ta bật cười.

 

Một tháng sau, hai cỗ xe ngựa từ cửa hông hoàng thành lặng lẽ xuất phát, mang theo vô số ám vệ trong bóng tối, hướng về Giang Nam.

 

Ta đứng trên lầu cao nhất của hoàng thành, nhìn theo bóng xe khuất xa.

 

Ánh tà dương nhuộm vàng mọi cung điện, mây chiều phớt lên sắc cam nhạt. Đàn chim mỏi cánh chậm rãi vỗ bay, tựa như điểm vài nét mực nước lên nền trời rực rỡ.

 

Gió trên cao dường như lạnh hơn, cuốn qua long bào ta khoác, cũng cuốn qua những dải ngọc buông trên trán.

 

Đệ đệ bé nhỏ của ta, A Lĩnh, giờ đây đã có nữ tử mình yêu thương. Họ sẽ sống những tháng ngày hạnh phúc tại vùng Giang Nam sơn thủy hữu tình.

 

Còn ta, ta thực sự đã trở thành kẻ cô độc.

 

Ta nghĩ, giờ đây không còn điều gì khiến ta phải lo nghĩ.

 

Đó hẳn là một điều đáng mừng. Nhưng cớ sao trong lòng ta lại nặng nề đến vậy, nặng tựa băng hà vạn năm không thể tan chảy?

 

15  (Truyện được làm bởi page Cá muối, vui lòng k reup)

 


Hôm sau, ta triệu kiến Lâm Kinh Phong.

 

"Việc của Tạ Thao thế nào rồi?" ta hỏi.

 

Lâm Kinh Phong đáp: "Người này thông minh, còn hơn Hoài Nam vương ở chỗ biết nhẫn nhịn và mưu đồ sâu xa."

 

Ta khẽ gật đầu, cười nhạt: "Vậy thì không thể giữ lại."

 

Lâm Kinh Phong lặng yên không đáp.

 

Ta ngẩng mắt nhìn hắn, thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn ta.

 

Qua mười hai tua ngọc trên mũ miện, ta chẳng thấy rõ trong ánh mắt hắn cất giấu điều gì.

 

Ta chậm rãi hỏi: "Có phải ngươi thấy ta rất đáng sợ?"

 

Lâm Kinh Phong lắc đầu, không đáp mà lại hỏi ngược: "Điện hạ vẫn còn gặp ác mộng sao?"

 

Ta cầm lấy viên ngọc ấm trong tay, mỉm cười: "Từ khi đăng cơ, ta chưa từng gặp ác mộng nữa."

 

Ta đang nói dối.

 

Từ khi đăng cơ, ác mộng của ta càng nhiều hơn.

 

Lâm Kinh Phong chăm chú nhìn ta, ánh mắt như xuyên qua ta để tìm kiếm hình bóng ai khác.

 

Là ai đây? Là Tiết Linh ngày xưa hay khóc chăng?

 

Ta siết chặt viên ngọc ấm, ép bản thân không được phân tâm, rồi kéo câu chuyện trở lại:

 

"Hoài Nam Vương ngu muội, nhưng Tạ Thao thì thông minh. Khi gặp thiên tai, hắn mở kho phát lương, được lòng dân chúng. Muốn giết hắn, ta cần phải có lý do chính đáng."

 

Lâm Kinh Phong suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Sợ rằng không dễ."

 

Ta nhẹ nhàng cười, ánh mắt tối lại: "Nếu hắn có ý đồ mưu sát vua thì sao?"

 

Sắc mặt Lâm Kinh Phong lập tức lạnh băng, giọng trầm xuống: "Điện hạ muốn tự thân dấn thân vào hiểm nguy, ta không thể đồng ý."

 

Ta đặt mạnh viên ngọc ấm xuống bàn, mực trong nghiên rung lên tạo thành những gợn sóng:

"Lâm Kinh Phong, ngươi không giúp ta, tự khắc có người khác sẽ giúp. Ngươi nên nghĩ kỹ đi!"

 

Ngự thư phòng trở nên tĩnh lặng.

 

Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót líu lo, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, nhưng bên trong phòng, chỉ còn ta và hắn lặng lẽ đối diện.

 

Lâm Kinh Phong nhìn ta hồi lâu, giọng khàn khàn: "A Linh, nàng chỉ biết ép ta."

 

Hắn không gọi ta là điện hạ nữa, hắn gọi ta là A Linh.

 

Ngày trước hắn thường nói: "A Linh, nàng còn có ta."

 

Nhưng hôm nay, hắn nói: "A Linh, nàng chỉ biết ép ta."

 

Tim ta đau như bị dao cắt, nhưng giọng ta vẫn bình thản không gợn sóng:

 

"Lâm Kinh Phong, ngươi đã hứa với ta, rằng cả đời không đổi thay."

 

Hắn im lặng thật lâu, lâu đến mức ta nghĩ hắn sẽ quay lưng bỏ đi.

 

Nhưng rồi hắn mở miệng, ánh mắt u tối:

 

"Chuyện này có lần đầu, sẽ có lần hai, lần ba. A Linh, nàng còn muốn đến bao giờ mới chịu dừng lại?"

 

Ta khẽ nói: "Lâm Kinh Phong, ta cũng không muốn."

 

Ta tháo mũ miện nặng trĩu xuống, để lộ gương mặt của Minh Nghi công chúa trước mặt hắn.

 

Ngoài cửa sổ, một tia nắng nhẹ nhàng lướt qua tóc ta, nhưng sắc mặt ta vẫn nhợt nhạt:

 

"Mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình. Phụ hoàng đã hoàn thành, nên mới có giang sơn thịnh thế này. Mẫu phi và ông ngoại cũng hoàn thành, nên ta mới có thể ngây thơ lớn lên đến năm mười bốn tuổi. Nay trách nhiệm đó rơi xuống vai ta. Ta có thể dừng lại, có thể trốn chạy, nhưng nếu ta dừng, nếu ta chạy, A Lĩnh sẽ thế nào? Thiên hạ bách tính sẽ ra sao?"

 

Ta hít sâu một hơi, xoay người nhìn hắn lần nữa, nở nụ cười rạng rỡ đầu tiên trong ngày:

 

"Lâm Kinh Phong, ngươi không biết ta đã muốn giống như khi còn mười bốn tuổi, có thể yêu ngươi thoải mái đến nhường nào."

 

Ánh mắt hắn đau xót, đưa tay ôm ta vào lòng, thở dài:

 

"A Linh…"

 

Cuối cùng, hắn cũng đã đồng ý với ta.

 

16

 


Sau này sử sách có ghi chép về trận đại họa tại Yến Hư vào đầu xuân.

 

Chỉ vài câu ngắn ngủi, đã định tội Tạ Thao là:

 

"Một nghịch thần tặc tử âm mưu tạo phản."

 

Sử sách sẽ không viết về thảm họa ấy, khi ngọn lửa thiêu rụi nửa thành trì, ánh lửa sáng rực khiến đêm đen cũng hóa thành ban ngày.

 

Sử sách cũng sẽ không viết, Tạ Thao, kẻ từng ôn hòa nho nhã, lại cầm dao găm uy hiếp ta, lưỡi dao sắc nhọn rạch qua cổ ta.

 

Bình minh hôm đó, ta đã sống sót thế nào?

 

Lâm Kinh Phong một thân một ngựa xông vào chiến trận, ánh đỏ từ ngọn lửa bao trùm lên người hắn, nhưng không thể chiếu sáng vẻ lạnh lùng trong đôi mắt hắn.

 

Ta thấy hắn giương cung, ta thấy hắn kéo dây.

 

Ta thấy mũi tên xuyên qua đầu Tạ Thao, đuôi lông vũ trắng vẫn còn run rẩy.

 

Một vệt máu bắn lên mặt ta, thân xác Tạ Thao nặng nề ngã xuống dưới chân ta.

 

Ta không quay đầu nhìn lại.

 

Tựa lưng vào tường thành, ta chậm rãi trượt xuống từng tấc một.

 

Vị tướng quân kéo cương dừng ngựa, giày da thẫm máu, từng bước tiến đến.

 

Lâm Kinh Phong đưa tay đỡ lấy ta.

 

Ta co người trong lòng hắn, toàn thân run rẩy, không thốt nổi một lời.

 

Hắn hôn lên trán ta, nhẹ nhàng vỗ lưng:

 

"Không sao rồi, A Linh, không sao rồi."

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng cụp mắt nhìn ta.

 

Ánh bình minh nhàn nhạt lướt qua hàng mi của hắn.

 

Đôi mắt hắn vốn như hồ băng phủ sương, nhưng khi nhìn ta, lại tựa như mây tan, trời sáng.

 

Khoảnh khắc ấy trùng khớp với ký ức năm xưa, vào một đêm đông khi ông ngoại qua đời.

 

Ta ôm hắn khóc, hắn lau khô nước mắt cho ta.

 

Lúc đó, hắn nói:

 

"Núi đao, biển lửa, ta thay nàng xông pha."

 

Hắn đã làm được.

 

Ta run rẩy hỏi:

 

"Ta là một vị hoàng đế tốt, đúng không?"

 

Hắn cũng khẽ đáp, như đang an ủi:

 

"Đúng vậy, công chúa."

 

Ta nhẹ nhàng cười, nhưng tiếng cười dần biến thành tiếng nức nở:

 

"Ta là một vị hoàng đế tốt mà."

 

Lâm Kinh Phong siết chặt ta hơn, như thể cả đời này sẽ không bao giờ buông tay.

 

Hắn nói:

 

"Công chúa, nàng muốn khóc thì hãy khóc đi."

 

Ta lắc đầu, lại cười:

 

"Lâm Kinh Phong, ngày trước ta hay khóc quá, giờ thì lại không thể yếu đuối nữa rồi."

 

Hắn nói:

 

"Đó không phải là yếu đuối."

 

Ánh bình minh giao thoa với ánh lửa vẫn còn bùng cháy, tro bụi lơ lửng trong không trung, tựa như dương liễu trong ngày xuân, mang theo chút vấn vương.

 

"Được bảo vệ là một loại may mắn; sẵn sàng đứng ra bảo vệ người khác, đó là dũng cảm."

 

Lâm Kinh Phong nhìn thẳng vào mắt ta, thần sắc dịu dàng, giọng nói trầm ấm:

 

"Công chúa thật dũng cảm, ta tâm ý hướng về nàng."

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.