NĂM TRĂM LƯỢNG BẠC ĐỂ RỜI ĐI - Chương 1: NĂM TRĂM LƯỢNG BẠC ĐỂ RỜI ĐI
Cập nhật lúc: 2025-01-01 09:02:32
01
Ta mười bốn tuổi, đao pháp sơ thành, sư phụ ném cho ta một khối ngọc bội:
“Đến nhà họ Tiêu ở Giang Nam, năm xưa đã định sẵn hôn ước cho con, giờ đi thành hôn đi.”
Nói xong, người liền tiêu dao đi mất.
Vất vả lắm ta mới hoàn thành xuất sư, lòng tràn đầy khát vọng ngao du giang hồ, nào có muốn thành thân.
Ai ngờ, khi ta thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ, lại tình cờ cứu được người nhà họ Tiêu.
Càng bi thảm hơn, ta bị trúng độc, cần loại linh dược cực kỳ quý hiếm để giải độc.
Du ngoạn giang hồ, trong túi còn sạch hơn cả mặt, lấy đâu ra tiền mua thuốc.
“Ngươi cứu mạng thiếu gia, chính là ân nhân của nhà họ Tiêu. Đi với ta về Giang Nam, hưởng vinh hoa phú quý không hết.”
Khi ấy, Tiêu Việt cũng mới mười ba tuổi, rõ ràng là công tử quý tộc được nuôi lớn trong nhung lụa.
Cậu ta sinh ra đã mắc bệnh nhà giàu, mang theo một gia nhân bỏ nhà trốn đi, bị người khác coi như dê béo để bán.
Nếu không nhờ ta tốt bụng cứu giúp, giờ này chắc cậu ta đã bị bán vào nơi phong hoa để hầu hạ người khác rồi.
“Ngươi mặc cái gì thế này, ngay cả ăn mày ở Giang Nam cũng không đến nỗi nghèo túng thế này.
“Thiếu gia tuyệt đối không ăn bánh bao! Nói cho ngươi biết, ch,et cũng không ăn!”
Gia nhân của cậu ta đã ch,et, ta vì muốn lấy tiền mua thuốc, đành phải hộ tống cậu ta về nhà.
Dọc đường, cậu ta lúc thì chê trà quán bẩn, lúc lại bảo bánh bao quá nhạt nhẽo.
Ta lén giấu ngọc bội đi, thầm nghĩ, nếu phải gả cho một công tử bé bỏng không hiểu khói lửa nhân gian thế này, ta thà ch,et còn hơn!
Tiêu Việt dung mạo tuấn tú, tính cách kiêu căng, đôi mắt sáng như ánh trăng, thực sự khiến người ta ưa thích.
Tiếc rằng miệng cậu ta lại không hay ho chút nào.
Vất vả lắm ta mới đưa cậu ta về đến nhà họ Tiêu, già trẻ trong nhà khóc lóc thảm thiết.
Ta chen qua đám đông, lịch sự đến trước mặt Tiêu lão gia:
“Ta vì cứu thiếu gia, đã trúng độc. Gấp cần năm trăm lượng để mua thuốc, mong lão gia thương xót.”
Không ngờ Tiêu lão gia nhìn ta hai lượt, ánh mắt kinh ngạc:
“Ngươi… ngươi là đồ đệ của đao khách Nguyên Hồng Tú ở đại mạc, khuê danh là Nguyên Tiểu Đao?”
“Phụt, ha ha ha!” Tiêu Việt cười phá lên, không chút khách khí cười nhạo ta:
“Lại mang cái tên quê mùa thế này, bảo sao trên đường ta hỏi ngươi tên gì, ngươi đều không thèm đáp.”
Ta thầm kêu không ổn, không ngờ lão gia này lại nhận ra ta, định bụng chuồn đi.
Ai ngờ Tiêu lão gia tát một cái vào lưng Tiêu Việt, giận dữ:
“Thật chẳng ra gì, đây là tẩu tẩu của con đấy!”
Ông trời không chiều lòng người, ta phát độc hàn, phun ra một ngụm m,áu rồi ngất xỉu.
Lúc mê man, ta mơ hồ nghe thấy tiếng Tiêu Việt hô hoán:
“Cứu người! Mau cứu nha đầu thối này, nàng đã cứu mạng thiếu gia. Nếu cứu không được, ta cũng đi ch,et cùng nàng!”
Đồ nhóc thối tha, ít ra cậu cũng có chút lương tâm.
Ồ, hóa ra công tử bột này không phải vị hôn phu của ta, ông trời vẫn còn thương xót ta.
02
Về sau ta mới biết, Tiêu lão gia nhận ra ta là vì sư phụ đã sớm báo cho ông, còn gửi cả tranh vẽ của ta.
Xem ra, sư phụ cũng có vài phần lo lắng cho ta.
Độc trên người ta thực sự không dễ giải, phải mất ít nhất hai năm mới hoàn toàn thanh trừ.
Trong khoảng thời gian này, cần không ít dược liệu quý giá.
Bất đắc dĩ, ta phải ở lại nhà họ Tiêu.
“Nguyên Tiểu Đao, đi thả diều với thiếu gia nào.”
Ta nằm phơi nắng trong sân, ăn ô mai, lười biếng chẳng buồn động.
Tên nhóc Tiêu Việt cứ nằng nặc kéo ta ra ngoài.
Ta đạp cậu ta một cái lăn quay ra đất, trừng mắt:
“Chẳng ra thể thống gì, phải gọi là tẩu tẩu!”
Tiêu Việt lao tới đánh ta, hất ta ngã khỏi ghế nằm, tức tối nói:
“Ca ca ta là người thế nào, sao có thể coi trọng một nữ nhân thô lỗ như ngươi! Đợi huynh ấy về, nhất định huynh ấy sẽ giải trừ hôn ước ngay.”
Ta bị cậu ta đè lên, ngực nghẹn một hơi, tiện tay kéo lỏng vạt áo.
Nhà họ Tiêu chỗ nào cũng tốt, chỉ tội quy củ nhiều, tơ lụa mặc vào vừa gò bó vừa khó chịu.
“Cút cút cút.” Ta không kiên nhẫn đập lên mặt Tiêu Việt, nằm bẹp trên phiến đá nóng bỏng, không muốn động đậy.
Hàn độc phát tác, cả người ta khó chịu.
Tiêu Việt không biết sao mặt lại đỏ lên, xoay người chạy mất.
Tên công tử bột này, sách thánh hiền, cầm kỳ thi họa không động vào thứ gì, cả ngày chỉ nghĩ cách chuồn ra ngoài chơi.
“Nghe nói ca ca ngươi sau này sẽ làm quan, còn ngươi suốt ngày chơi bời lêu lổng, không nghĩ tiến thủ à?” Ta từng hỏi cậu ta.
Tiêu Việt chỉ hừ một tiếng:
“Người đàn bà giang hồ như ngươi thì hiểu gì, nhà họ Tiêu, có ca ca ta là đủ rồi.”
Ta quả thực không hiểu vòng vo của gia tộc thế gia, chỉ mong Tiêu lão gia nhanh chóng gom đủ vị thuốc cuối cùng, để ta rời đi.
Bị kẹt ở nhà họ Tiêu suốt hai năm, đao của ta sắp rỉ mất rồi.
Qua một thời gian, Tiêu lão gia cuối cùng cũng có tin tức.
Ông gọi ta đến thư phòng, đưa cho ta một phong thư, hòa nhã nói:
“Tiểu Đao, vị thuốc ngươi cần có ở Ký Châu, một người bạn cũ của ta vừa vặn sở hữu. Ngươi cầm thư này đến tìm ông ấy, ông ấy sẽ giúp ngươi. Đây, mang theo chút bạc này nữa.”
“Đa tạ Tiêu lão gia!” Ta mừng rỡ vô cùng, thuận tay lấy khối ngọc bội hôn ước đưa cho ông, chân thành nói:
“Công tử Tiêu tương lai sẽ làm quan lớn, vạn lần không thể để ta trì hoãn tiền đồ của ngài ấy. Lão gia, ta xin từ hôn, từ đây chia tay tại đây.”
“Khối ngọc bội này là tín vật định tình của ta và sư phụ ngươi năm xưa.” Tiêu lão gia thở dài, nói:
“Ngươi cứ giữ lấy.”
Nghe đến đây, ta đứng hình. Không ngờ sư phụ ta và lão gia lại từng có một đoạn quá khứ như thế!
Tiêu lão gia lại nói:
“Ngươi dẫn theo A Việt cùng đi. Nó chán ngấy việc phải quanh quẩn trong nhà rồi, tiện thể để nó đến Ký Châu thăm thúc thúc của nó.”
Ta nào có ngốc! Mang theo Tiêu Việt – một tên công tử nhỏ - liệu ta có còn ngày nào bình yên?
Đêm ấy, ta lén thu dọn hành lý, cưỡi ngựa rời khỏi thành.
Ai ngờ, vừa ra khỏi cổng thành, đã nghe tiếng gọi từ phía sau:
“Nguyên Tiểu Đao! Đồ đàn bà thối! Ngươi đừng hòng bỏ rơi thiếu gia! Phụ thân bảo ta đi theo ngươi, đến Ký Châu thăm thúc thúc ta.”
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tiêu Việt cưỡi ngựa đuổi theo.
Ta không buồn đáp, cậu ta cứ thế bám theo, đi cùng ta ba ngày ba đêm.
Hết sạch tiền bạc mang theo, Tiêu Việt bắt đầu lục lọi hành lý của ta.
Đang lục lọi, mặt cậu ta đột nhiên tái nhợt.
Ta ghé lại nhìn, phát hiện trong hành lý có hai tờ giấy tờ tùy thân và lệnh thông hành.
Trước đó những thứ này bị đè dưới đáy, ta chưa hề chú ý đến.
Dù đầu óc có chậm chạp đến đâu, ta cũng hiểu ngay là nhà họ Tiêu gặp chuyện chẳng lành.
“A Việt, ta phải quay về.” Tay Tiêu Việt run rẩy, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Ta nhất định phải về xem sao.”
Nhìn dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của cậu ta, ta thầm thở dài trong lòng.
Nếu nhà họ Tiêu thực sự gặp biến, giờ quay về chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao.
Tiêu Việt dung mạo quá nổi bật, lại thường làm việc thiện nổi danh khắp thành Lâm An, nửa thành người đều nhận ra cậu ta.
Ở bên cậu ta đã hai năm, ta hiểu rõ tính khí bướng bỉnh của cậu ta, chỉ đành tìm cách cùng cậu quay về.
Thế nhưng khi chúng ta về đến nơi, mọi chuyện đã quá muộn.
Cả nhà họ Tiêu chìm trong biển lửa, tiếng hò hét gi,et chóc vang vọng khắp nơi.
Ta kéo cậu ta ẩn nấp trong bóng tối, chỉ nghe thấy những tiếng thét bi thảm vọng ra từ bên trong.
Chúng ta không thể làm gì được, bên ngoài lính canh gác nghiêm ngặt, không thể xông vào.
Cả người Tiêu Việt cứng đờ, hai mắt đỏ rực.
Mãi đến khi trời sáng, cửa chính nhà họ Tiêu mới mở ra.
Từng thi thể bị khiêng ra, ném qua loa trên đường phố.
“Đó là cha ta, mẫu thân ta… kia là tam muội, nhị tỷ…”
Tiêu Việt định lao ra, ta phải ôm chặt lấy cậu ta.
“Tiêu Việt! Ngươi bình tĩnh lại! Nếu ngươi cũng ch,et, ai sẽ báo thù cho họ!”
Ta ôm cậu ta, nhắm mắt kìm nén nước mắt.
Theo sư phụ dấn thân giang hồ hơn mười năm, ta đã quá quen với sinh ly tử biệt.
Nhưng Tiêu Việt thì không, cậu ta lớn lên trong nhung lụa, làm sao chịu nổi thảm cảnh diệt môn này.
Tiêu Việt dùng sức lau nước mắt trên mặt, khàn giọng nói:
“Đi thôi, chúng ta đến Ký Châu.”
03
Trên đường đến Ký Châu, chúng ta không dám để lộ tung tích, ban đêm ngủ nhờ nhà dân, ban ngày ăn lương khô chống đói.
Hai năm ở nhà họ Tiêu, ta biết cuộc sống xa hoa của Tiêu Việt như thế nào.
Những viên ngọc trai quý giá, cậu ta chỉ coi là đồ chơi vứt bừa trong sân.
Những món ăn cầu kỳ do đầu bếp dày công chế biến, cậu ta nếm vài miếng liền chê nhạt nhẽo.
Khi ngủ, người hầu phải hơ nóng chăn đệm đến mềm mại, thơm tho, chỉ cần hơi lạnh một chút là cậu ta không vui.
Giờ đây, Tiêu Việt lại lặng lẽ uống chén trà rẻ tiền, nhai bánh khô cứng.
Cậu ta hưởng được phú quý, cũng chịu được gian nan.
Ta không khỏi nhìn cậu bằng con mắt khác.
Trên đường đi, chúng ta ngang qua một vùng đang chịu nạn đói. Trong quán trà, ta thấy bên ngoài có những người ăn mặc rách rưới đứng chen chúc.
Ở tửu lâu đối diện, tiểu nhị mang một thùng nước cặn đổ ra, liền có sáu bảy người lao vào tranh nhau mua.
Bọn họ không kịp mang về nhà chia đều, mà lập tức dùng muôi xúc uống ngay tại chỗ, không để sót giọt nào.
Có kẻ ăn nhiều hơn, có người được ít, thế là lại xảy ra ẩu đả.
Một phụ nữ gầy yếu vừa khóc vừa hét lên:
“Để lại cho ta một bát! ta cũng góp tiền mà! Con ta ở nhà sắp ch,et đói rồi!”
Nhưng những người qua đường vội vã chẳng ai thèm quan tâm.
Trong những năm thiên tai như thế này, cảnh tượng bi thảm thế này nào có thiếu.
“Tiểu Đao, ta muốn giúp nàng.” Tiêu Việt nhìn phụ nữ đó, tay siết chặt một mảnh bạc vụn, khó khăn nói.
Ta gói một miếng thịt vào bánh khô, cắn vài miếng, lắc đầu:
“Ngươi giúp tiền, nàng cũng không giữ nổi mạng.”
Vai Tiêu Việt khẽ trùng xuống, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt. Cậu ta thì thào:
“Từ nhỏ ta sinh ra ở Lâm An, nơi xa nhất từng đi chỉ là kinh thành. Tỷ ta là quý phi đương triều, được sủng ái không suy. Ta luôn nghĩ rằng, người khổ sở nhất ta từng thấy là một phu xe què ở nhà.”