NGUYỆT HOA CỐ MỘNG - Chương 3: NGUYỆT HOA CỐ MỘNG
Cập nhật lúc: 2025-01-06 07:40:56
Kiếp trước, ta từng thẩm vấn không ít phạm nhân, kẻ cứng đầu nhất có thể chịu tra tấn hơn cả tháng, kẻ dễ khuất phục nhất cũng trụ được hai ngày.
Thẩm Giới này…
"Nhưng Thẩm công tử nói muốn người tự đến hỏi, hắn sẽ kể hết với người."
Đặt ly trà xuống, ta đứng dậy, đi về phía nhà lao. Còn chưa đến nơi, đã nghe tiếng Thẩm Giới khóc rấm rứt:
"Hu hu đàn bà không có lương tâm, kéo quần lên liền không nhận người ta!"
"Mấy ngày trước còn ôm còn cắn, bảo chỉ cần ta nghe lời thì ngay cả mạng cũng cho ta!"
"Giờ quay đi liền ném ta vào chỗ tối đen này, còn sai người lấy kìm sắt tra tấn, hu hu hu nào có phải ‘mạng cho ta’, rõ ràng là ‘đòi mạng ta’!"
"Huynh đệ, ngươi ngàn vạn lần đừng yêu ai, nhất là đừng yêu đàn bà, bọn họ không có trái tim đâu hu hu hu…"
Ta chỉ biết thở dài.
"Thẩm Giới, Tiểu Thập Tứ là cô nương, nàng còn chưa trưởng thành, đừng nói bậy bạ với nàng."
Thấy ta đến, Thẩm Giới lập tức ngừng khóc, nhưng vẫn mắng ta là kẻ phụ bạc. Ta không đáp, chỉ lặng lẽ nghe, chờ hắn phát tiết xong.
Một tuần trà trôi qua, cuối cùng Thẩm Giới cũng ngừng khóc lóc.
"Điện hạ, ngài để huynh đệ… à không, tỷ muội? ra ngoài hết đi. Muốn hỏi gì ta cũng nói, ngay cả tổ tông mười tám đời ta cũng kể cho ngài nghe."
Nghe vậy, ta gật đầu ra hiệu mọi người lui xuống, rồi tìm một chiếc ghế còn sạch sẽ ngồi xuống.
"Được, nói đi. Ngươi rốt cuộc là ai, vào phủ ta có mục đích gì?"
Thẩm Giới là kẻ không chịu nổi đau đớn, thấy ta cầm lấy hình cụ mà nghịch, hắn lập tức khai toàn bộ.
Nhưng điều hắn nói ra lại khiến người ta không thể tin nổi.
7
Thẩm Giới nói, thế giới mà ta đang sống chỉ là một câu chuyện trong một quyển sách, còn hắn là người từ đời sau, vô tình lạc đến đây.
"Điện hạ có từng đọc qua kịch bản chưa?"
Ta lắc đầu.
Triều đình có thư cục, thỉnh thoảng xuất bản một vài sách ghi chép, ghi lại những chuyện lạ kỳ lưu truyền trong dân gian, ta biết rõ điều này, nhưng chưa từng đọc qua.
"Điện hạ đừng có lừa ta, mấy cuốn ‘Ký gì gì Mai’ trong phòng ngài, ta thấy rõ ràng!"
!
Tên khốn này, dám mang cấm thư hại ta? Ta cầm roi quất mạnh xuống chân hắn.
Lực rất lớn, cát bụi bay mù.
Góc độ rất chuẩn, cách chân chỉ một phân.
Nhưng cũng đủ làm Thẩm Giới sợ đến mức hồn bay phách tán, hắn vội vàng nói:
"Chắc chắn là Xuân Hạnh lén mua về để trong phòng ngài! Con bé Xuân Hạnh này, không nghe lời chút nào. Đợi ta ra ngoài sẽ giúp ngài dạy dỗ nàng…"
Ta gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Trong kịch bản, nhân vật có thân phận huyền thoại, nhiều tình tiết nhất được gọi là nam nữ chính. Những người thúc đẩy tình cảm của họ gọi là nam nữ phụ."
Nghe vậy, ta suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Vậy nam chính của bản cung là ai?"
Thẩm Giới bỗng lộ vẻ khó xử, mãi không trả lời.
Có gì mà không dám nói? Hắn sợ ta tìm được nam chính, liền không cần hắn nữa sao? Yêu ta đến mức sâu đậm thế sao…
Ta còn đang nghĩ, cuối cùng hắn cũng mở miệng, ngập ngừng nói:
"Ngài… ngài là… nữ phụ pháo hôi…"
Cái gì?!
"Pháo hôi… là gì?"
"Chỉ là nhân vật phụ bị hy sinh để làm bệ phóng cho nam nữ chính thành công, là thử thách cho tình cảm của họ, cuối cùng chắc chắn sẽ bị tiêu diệt."
Ta càng nghe càng khó hiểu.
"Nhưng ngươi vừa nói, nữ chính là người huyền thoại nhất. Bản cung đã là nữ tử huyền thoại nhất Lê triều, ba tuổi biết ngàn chữ, năm tuổi thuộc thơ Đường, bảy tuổi thông thạo Tứ thư Ngũ kinh, tám tuổi giỏi văn thơ ca phú, chín tuổi vào triều nghe chính sự, mười tuổi tham gia đại sự triều đình…"
Thẩm Giới càng run rẩy hơn.
"Nhưng… nhưng đây là kịch bản tu tiên, thưa điện hạ! Ngài có huyền thoại thế nào cũng chỉ là phàm nhân, còn nữ chính là một thần tiên."
Ta sờ mặt mình, nghiêm túc hỏi hắn:
"Vẫn có dân gian gọi ta là ‘thần tiên tỷ tỷ’. Thẩm Giới, ngươi nhớ kỹ lại xem, ta thực sự không phải nữ chính sao?"
Ta mất một nén hương để chấp nhận sự thật rằng mình không phải là nhân vật chính.
Nhưng điều khiến ta bất ngờ nhất là, nữ chính lại chính là kẻ đó – Phượng Khanh!
Chính nàng ta phong Du Diễn làm thừa tướng, tàn sát vô số người vô tội ở Kinh thành.
"Phượng Khanh là chiến thần của thiên giới. Vì sát nghiệp quá nặng, nợ nghiệt quấn thân, nàng ta buộc phải hạ phàm chịu kiếp nạn, trải qua mười kiếp khổ đau, rèn một trái tim từ bi, mới có thể quay lại làm thần."
Ta im lặng. Cúi đầu trầm ngâm rất lâu, ta mới hỏi tiếp:
"Vậy Du Diễn… chính là nam chính đúng không?"
Lần đầu tiên, Thẩm Giới thôi cợt nhả, lộ vẻ không đành lòng, nói:
"Đúng vậy. Trong sách, câu chuyện giữa ngài và Du Diễn chỉ được nhắc đến vài dòng ngắn ngủi. Về sau hắn sẽ cùng Phượng Khanh thống nhất thiên hạ, cùng nàng trải qua sinh lão bệnh tử, ái biệt ly, oán tắng hội, cầu bất đắc, rồi cùng phi thăng, ở thiên giới tiếp tục mối duyên xưa…"
Ta cười khổ, "Thì ra, ba năm của ta, chỉ là vài dòng ngắn ngủi."
Cuộc đời ta đầy ắp những khát vọng nhưng lại dừng giữa chừng, chỉ là một giấc mộng cũ của Du Diễn.
Nếu không có lần trọng sinh này, ở thế giới ban đầu, có lẽ hắn sẽ nhanh chóng quên rằng từng có một người cẩn thận bảo vệ chút thể diện mong manh của hắn, hết lòng giúp hắn sống như chưa từng bị tịch biên, thậm chí… còn hoạch định một cuộc đời mà lẽ ra hắn xứng đáng có.
Nếu hắn không hợp tác với Phượng Khanh để tiêu diệt ta.
Xóa bỏ hèn tịch, giải oan cũ, triều đường tương kiến, những điều đó ta đều có thể làm cho hắn.
Nhưng đáng tiếc… hắn không tin ta, cũng không đợi ta.
Ta ban đầu chỉ nghĩ hắn là người lạnh lùng bẩm sinh, nhưng hóa ra, ta – nữ phụ pháo hôi này – không xứng đáng nhận được tình yêu cao cao tại thượng của một nam chính.
Nhưng tại sao?
Ta và thần dân của ta, hàng chục vạn sinh mạng, đều bị Du Diễn dùng để trở thành vật hiến tế vô nghĩa, giúp hắn gặp được Phượng Khanh!
Nếu trước đây ta chỉ muốn mặc hắn tự sinh tự diệt.
Thì giờ đây, ta muốn khiến hắn sống không bằng ch,et!
Thấy ta xúc động mạnh, Thẩm Giới vội đổi chủ đề, dỗ dành:
"Điện hạ, đoán xem ta là ai?"
Ta không trả lời, hắn tự nói:
"Ta, Thẩm Giới, là nhân vật xuất hiện nhiều nhất trong sách, còn nhiều hơn cả nam nữ chính… Ta là lót đường số một!"
"Dù không có lời thoại, nhưng khi nam nữ chính lần đầu gặp nhau, ta ở đó. Khi họ ân ái, ta ở đó. Khi họ cãi nhau, ta ở đó. Khi điện hạ phát cháo ngoài thành, ta ở đó. Khi điện hạ đưa Du Diễn về phủ, ta ở đó. Khi điện hạ giữ thành, ta ở đó. Khi điện hạ… ở doanh trại địch, ta cũng ở đó…"
Ta kinh ngạc ngẩng đầu.
"Thẩm Giới…"
"Điện hạ, ta vẫn luôn ở đây."
Chính vì là lót đường số một, dung mạo của Thẩm Giới không hề nổi bật, khiến người ta dễ dàng quên, nên toàn bộ Kinh thành không ai nhớ được viện chủ Nam Phong quán trông thế nào, cũng không ai biết người mới trong phủ công chúa ra sao.
Nhưng đôi mắt hắn, chứa đựng toàn bộ hình bóng của ta. Ta thực sự đã gặp qua, không chỉ một lần.
Chỉ là khi đó… ta coi hắn như một điều hiển nhiên.
Và bây giờ, ta có thể lợi dụng thân phận đặc biệt của hắn, cùng kiến thức về tương lai của hắn, để bố trí một ván cờ khiến Du Diễn nhục nhã đến tột cùng!
8
Theo lời Thẩm Giới, một tháng sau, Phượng Khanh với tư cách là đại diện của sứ đoàn đã vào kinh.
Phụ hoàng vì muốn tiếp đón nàng mà mở một yến tiệc trong cung.
Trước khi dự tiệc, ta cố ý sai người đưa Du Diễn đến, mang hắn cùng vào cung.
"Điện hạ quả nhiên vẫn còn nghĩ đến hắn..."
Một giọng nói đầy vị chua vang lên.
Ai vậy?
Ta quay đầu nhìn—
"Là Thẩm Giới? Đây là hoàng cung, ngươi làm sao lẻn vào được!"
Thẩm Giới xách theo đao của thị vệ, vẻ mặt thản nhiên:
"Ta là lót đường số một, một khung cảnh lớn như thế này, tất nhiên không thể thiếu ta. Điện hạ đừng đổi chủ đề, Du Diễn giờ này gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, yếu ớt như vậy, hắn không thể làm thỏa mãn người..."
Thấy hắn càng nói càng không đáng tin, ta trừng mắt nhìn, hắn mới chịu ngậm miệng.
"Ngươi ép hắn tiếp khách ngày ngày, cả nam lẫn nữ, hắn còn tốt được mới lạ."
Nói rồi ta nhìn về phía Du Diễn, quả nhiên hắn như lời Thẩm Giới—cả người yếu ớt, tinh thần uể oải.
Thấy ta nhìn, Du Diễn có vẻ vui mừng, còn khẽ mỉm cười với ta.
Ta lại chẳng buồn quan tâm.
Cứ cười đi, sẽ không còn cười được lâu nữa.
"Điện hạ còn nhìn hắn! Nếu người thích dáng gầy, ta mỗi ngày ăn ít lại, đừng nhìn hắn nữa có được không..."
Thẩm Giới kéo tay áo ta, nhỏ giọng than thở.
Ta hắng giọng: "Thẩm thị vệ, chú ý thân phận của ngươi, đứng về chỗ đi."
Hắn không hài lòng, lùi lại hai bước.
"Ngươi ngoan ngoãn chút, hôm nay yến tiệc có cua, bản cung để dành hai con cho ngươi."
Ta không quay đầu lại, nhưng cũng biết hắn chắc chắn đang nhe răng cười ngốc nghếch.
Trong yến tiệc, ta lần thứ hai gặp lại Phượng Khanh.
Nàng ta và ta dường như sinh ra đã không hợp, kiếp trước nhìn ta đầy đố kỵ, kiếp này lại là ánh mắt đầy kiêng dè. Nhưng khi ánh mắt nàng ta rơi xuống người Du Diễn, lại đột nhiên chuyển thành kinh diễm.
Đây chính là mệnh định chi duyên của nam nữ chính sao? Dù ở đâu, dù lúc nào, cũng có thể yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Ta cầm chén rượu che đi nụ cười trên môi, những gì bản cung muốn chính là hiệu quả này.
Khi tiệc bắt đầu, phụ hoàng và Phượng Khanh trò chuyện rất vui vẻ, nhưng ánh mắt của nàng ta lại liên tục liếc về phía ta.
Nói chính xác hơn, là liếc về phía Du Diễn.
Thấy thời cơ đã chín muồi, ta ra hiệu bằng ánh mắt với cung nữ hầu bên cạnh Phượng Khanh, nàng ta lập tức giả vờ bất cẩn làm đổ rượu lên người Phượng Khanh.
"Nô tỳ đáng ch,et... nô tỳ đáng ch,et..."
Ta lập tức đứng dậy, nghiêm giọng quát: "Không có mắt sao? Lôi xuống đánh ch,et!"
Ngay sau đó, thái giám kéo cung nữ ra ngoài.
Tất nhiên nàng ta sẽ không ch,et, ta chỉ muốn lấy thế mà cứu mạng nàng ta thôi.
Nếu không phải vì tên thái giám này trông quá quen thuộc, kế hoạch của ta đã có thể gọi là hoàn mỹ.
Chỉ là—Thẩm Giới, tên này... ngay cả thái giám cũng giả dạng được sao?
Kìm nén nụ cười trên môi, ta lạnh lùng nói: "Du Diễn, ngươi đi hầu hạ Phượng đại nhân, coi như bản cung tạ lỗi với nàng."
Ta nâng chén rượu kính về phía Phượng Khanh, nàng ta cũng mỉm cười đáp lại, trong mắt là niềm vui không thể che giấu.