Nha Hoàn Tiểu Xuân - Chương 6:
Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:35:54
23
Đây là câu chuyện mà Dương Cửu đã kể cho ta nghe khi ta tỉnh dậy, câu chuyện về bí mật nàng đã giấu hơn một năm qua.
Kể xong, nàng như trút được gánh nặng, tựa như mở ra một chương mới trong cuộc đời.
Nàng rút từ trong tay áo lá thư của Trần Đạc, nhẹ nhàng, đầy hy vọng mà nói:
"May mắn là chúng ta vẫn còn sống, chúng ta có thể nhìn về phía trước, bắt đầu một cuộc sống mới."
"Cảm ơn ngươi, Tiểu Xuân. Ta vốn định sau khi trả thù xong sẽ tự vẫn. Nhưng chính ngươi đã nhắc nhở ta, biết bao lần khi ta liều mạng vì hắn để hoàn thành nhiệm vụ, rằng chút ân tình dưỡng dục, đào tạo ấy từ lâu đã trả xong. Huống hồ, nếu không có hắn, đáng lẽ ta phải được tự do lớn lên trên thảo nguyên."
Nghe đến đây, nước mắt ta bất giác trào ra.
Người bạn mà ta bao lần lo lắng, sợ rằng nàng bị tình cảm che mờ, bị lòng trung nghĩa trói buộc mà đánh mất chính mình, Dương Cửu, cuối cùng nàng đã có thể tự do bước về phía trước, sống một cuộc đời mới.
Tất cả rồi sẽ an bài.
Cuộc sống nhất định phải tiếp tục.
24
Điều an ủi nhất là cha, ca ca và tỷ tỷ của Thông Tử vẫn còn sống.
Cha của nàng không ngừng cúi đầu cảm tạ ta, nhưng trên chân mày và ánh mắt vẫn hiện rõ nét bi thương không thể che giấu.
Trước khi rời đi, ta thì thầm bên tai Thông Tử:
"Tỷ sẽ viết một câu chuyện còn hay hơn cả Nữ Phò Mã. Trong đó sẽ có Thông Tử và mẹ của muội. Mọi người sẽ được sống trong một thời đại rất tốt đẹp."
Thông Tử gật đầu, tay ôm chặt cuốn sách ta tặng nàng.
Nàng móc ngón út vào tay ta:
"Tỷ nói là giữ lời nhé."
"Tỷ nói là giữ lời."
Hai bên đường, những cửa tiệm bị phá hủy dần được sửa sang lại.
Những người mất đi người thân vẫn phải gắng gượng làm lụng để mưu sinh, chẳng kịp đau buồn.
Những mái hiên và khung cửa sổ mục nát sẽ dần được trùng tu, nhưng những vết thương sâu hoắm trên cơ thể, những mất mát không gì bù đắp được, vẫn mãi mãi không thể lành.
Cũng như những người thân yêu đã khuất, không bao giờ trở lại.
25
Có một việc xen ngang, Yêu Mộng Lan, người đang bị giam cầm, yêu cầu được gặp ta.
"Tiểu Xuân! Còn không mau quỳ xuống!"
Mái tóc rối tung, gương mặt méo mó dữ tợn, nàng vẫn giữ giọng điệu sắc bén khi nhìn thấy ta.
Bộ dáng điên loạn ấy, có lẽ cũng chính là lý do giúp nàng sống sót đến bây giờ.
Ta lạnh lùng nhìn nàng:
"Yêu Tiểu thư, nếu thật sự ngươi đã hoàn toàn phát điên, e rằng sẽ không nghĩ đến việc muốn gặp ta."
Yêu Mộng Lan bật cười ha hả hai tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta:
"Tiểu Xuân, ngươi lúc nào cũng thông minh như thế. Nhưng ngươi chỉ là một nha hoàn, là một kẻ thấp hèn, làm sao xứng đáng chứ?"
"Ngươi giả điên, giả quên, nhưng ta đã không còn làm nha hoàn từ lâu. Hơn nữa, ngay cả khi còn là nha hoàn, ta cũng chưa bao giờ cảm thấy mình thấp kém hơn bất kỳ ai."
"Thật nực cười! Thật nực cười!" Yêu Mộng Lan kích động:
"Ai đã dạy ngươi những điều này? Có phải trong những năm ta không ở đây, kẻ nhập vào hồn ta đã dạy ngươi không?"
"Âm phủ đã bắt nhầm hồn phách của chúng ta. Kẻ đó được vào thân xác của ta hưởng phúc, còn ta thì từ nhỏ bị nhốt trong thân xác bất động của kẻ ấy! Một kẻ ngu ngốc, vì cứu học trò mà bị đè đến mức thành người thực vật, đúng là ngốc nghếch đến cực điểm!"
"Câm miệng!"
Thấy ta mất bình tĩnh, Yêu Mộng Lan cười mãn nguyện:
"Ha ha ha, các ngươi, một lũ ngu ngốc."
"Tiểu Thu cũng là một kẻ ngu ngốc!"
"Hôm ta xuất giá, ánh mắt đê tiện của ngươi dám nhìn Vương gia, khiến ta tức nghẹn. Ta bảo sẽ tìm vài kẻ đánh ngươi một trận cho hả giận. Ai ngờ con bé đó sợ đến mức khóc lóc cầu xin ta tha cho ngươi, nói rằng nàng ta nguyện làm bất cứ điều gì, chỉ cần ngươi được bình an."
"Ta liền cho nàng uống thuốc, để nàng đi quyến rũ Vương gia. Nàng ta bị Vương gia đá vào ngực mấy lần mà vẫn nhẫn nhịn. Đúng là giỏi thật, một lần đã mang thai!"
"Ha ha ha, nhưng ngươi nghĩ ta sẽ để nàng ta sống ư? Đứa trẻ vừa ra đời, ta đã cho bà đỡ bóp chết nàng ta rồi!"
"Nàng ta chết mà vẫn kêu gào đau đớn gọi mẹ—"
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta múa tay diễn tả, chậm rãi nói:
"Bà đỡ có nói với ngươi rằng đứa trẻ vừa sinh đã chết không?
"Ngươi thực sự tận mắt thấy thi thể của Tiểu Thu sao? Ngọn lửa hôm đó không phải đã thiêu rụi tất cả rồi sao?"
Yêu Mộng Lan hoảng sợ nhìn ta, lẩm bẩm:
"Không thể nào… Không thể nào…"
Nàng ta lao vào ta, cố gắng bóp cổ ta.
Nhưng với tình trạng bị giam cầm và thiếu thốn ăn uống, nàng chẳng còn đủ sức lực. Ta nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nàng liền ngã xuống đất, bất lực.
"Là ngươi… Ngươi đã cứu nó, còn đưa đi đứa con của ta, đứa bẻ sẽ là thế tử tương lai, thái tử tương lai, hoàng đế tương lai! Ngươi đã hủy hoại tiền đồ của ta!"
Nàng lảm nhảm, dường như quên mất rằng Tam hoàng tử đã chết, vẫn chìm đắm trong cuộc tranh đoạt quyền lực.
Ta lắc đầu, khẽ cười:
"Đứa trẻ mà nàng ấy sinh ra là một bé gái, tên là Vân Ngao.
Hiện giờ hai mẹ con họ đang ở Giang Nam, nơi ấy rất đẹp, rộng lớn tự do hơn nhiều so với kinh thành bốn bức tường gò bó này."
"Tương lai Vân Ngao muốn trở thành cánh chim đại bàng bay cao, hay chỉ muốn sống một cuộc đời bình an, tất cả đều do chính nó lựa chọn."
"Ha ha ha, các ngươi đúng là lũ nữ nhân ngông cuồng, phản nghịch."
Yêu Mộng Lan từ từ buông tay, vô lực ngồi bệt xuống đất.
"Ngươi giờ hẳn là rất đắc ý?"
"Ta không đắc ý, cũng không đứng từ góc độ của kẻ chiến thắng mà nhìn xuống ngươi. Chúng ta đều là nữ nhân, nữ nhân không nên chế nhạo số phận của nhau. Nhưng đồng thời, ta cũng không thể tha thứ cho hành vi muốn giết mẹ đoạt con của ngươi, cũng không nói những lời hão huyền như chỉ cần ngươi thay đổi là đủ."
"Ngươi đã phải trả cái giá mà ngươi đáng phải chịu. Cả đời còn lại, ngươi sẽ bị giam cầm ở đây, mang danh Tam Vương phi."
Bước ra khỏi căn phòng tối tăm ấy, ánh nắng bên ngoài rực rỡ.
Ta lạnh lùng nói với những người canh gác:
"Đã nhận đủ bạc, thì đừng cho nàng ta ăn những thứ thiu thối, đầy dòi bọ như vậy nữa."
Chỗ bạc ấy, không nhiều không ít, vừa vặn chín mươi lượng.
Ánh nắng chói chang, ta chợt nhớ đến năm ta bị bán đi.
Cô bé ngồi trên cao, xinh xắn như búp bê ngọc ngà, chỉ tay vào ta mà nói:
"Ta muốn tỷ tỷ này."
26
Ba chúng ta ngồi trong tiệm sách của Trần Đạc, vui mừng chờ đợi hắn.
Khác với lần đầu gặp mặt, Phương Dư Hạc đã cởi bỏ quan phục, Dương Cửu cũng tháo bỏ giáp sắt.
Chúng ta háo hức tưởng tượng cảnh gặp lại Trần Đạc.
"Ta đọc thư hắn viết mà suýt rơi nước mắt. Hắn ngày thường trầm lặng, ai ngờ lại tinh tế đến thế."
"Nếu không nhờ chiếc chìa khóa hắn để lại, chắc giờ ta cũng không thể ngồi ở đây rồi."
"Ha ha ha, lần này Trần Đạc lập công lớn thật!"
Dương Cửu cười bí ẩn, thì thầm với ta:
"Ngươi có biết hắn viết gì cho ta không?"
Khuôn mặt nàng thoáng ửng đỏ, còn chưa kịp mở lời thì…
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Trần Đạc đã trở về.
Chính xác hơn là… quan tài của Trần Đạc đã được đưa về.
Người cha già của Trần Đạc chống gậy, lặng lẽ đi sau đội nghi lễ.
Cả gia đình họ Trần mặc áo tang trắng, rải tiền giấy bay đầy trời.
Trần Đạc đã chết.
Hắn chết một cách vẻ vang, vì bảo vệ người dân trên con phố ấy mà hy sinh.
Sau khi Tam hoàng tử thất thế, phần lớn binh lính phản loạn ở kinh thành bị chém đầu hoặc đầu hàng, nhưng vẫn có một nhóm nhỏ lang thang đến Ung Châu.
Chúng cùng đường, quyết định cướp bóc gia đình các phú hộ lánh nạn từ kinh thành, đợi đêm tối đột nhập vào nhà giàu trên phố ấy.
Hôm đó đã rất khuya, nhưng Trần Đạc vẫn chưa ngủ.
Hắn phát hiện bọn loạn quân, sắp xếp an toàn cho gia đình mình rồi quả quyết dẫn theo vài hộ vệ lẩn vào màn đêm.
Hắn cẩn thận đánh thức từng nhà, gọi dậy những người gác và đưa chủ nhân trốn đi.
Nhưng khi đến đánh thức một cặp vợ chồng đang ngủ, hắn phát hiện đó là hai kẻ giả mạo.
Bọn chúng đâm một nhát kiếm xuyên qua ngực hắn.
Dù run rẩy, Trần Đạc vẫn cố bắn ra chiếc nỏ giấu trong ống tay áo, làm bị thương hai tên giặc.
Hắn gắng sức lê thân mình ra đến sân, nhìn thấy chiếc chiêng đặt sẵn của gia chủ.
Dùng chút sức lực cuối cùng, hắn gõ lên một tiếng vang dội.
"Chạy mau đi—"