NHÂN GIAN TÀN TÂM - Chương 2: NHÂN GIAN TÀN TÂM
Cập nhật lúc: 2025-01-01 13:14:31
Hắn quay người chậm rãi nhìn ta, ánh mắt sắc bén, khí thế lạnh lùng mang đầy áp lực.
Hắn chăm chú quan sát ta, như muốn nhìn xuyên qua ta mà thấu rõ mọi chuyện.
"Lục Trục Quang với ngươi có quan hệ gì?" Hắn hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
Ta làm như không nhìn thấy sự ngờ vực trong mắt hắn, điềm tĩnh đáp:
"Chắc hẳn tướng quân chưa từng nghe qua tên của thiếp. Bị ép thay thế tỷ tỷ đích thân gả vào Hách gia, thiếp cũng bất đắc dĩ."
"Thiếp biết tướng quân bị lừa gạt, trong lòng nhất định phẫn uất bất bình. Nhưng tướng quân có thể lợi dụng chuyện này làm lớn đến trước Hoàng thượng, đả kích Thẩm gia, thu lợi cho mình. Thiếp chỉ cầu một chốn yên thân, không có ý xen vào tình cảm của tướng quân và người thương, mong tướng quân tác thành."
Hách Bác Dư dù không kiên nhẫn, nhưng vẫn nghe hết lời ta.
Hắn tiếp tục truy hỏi:
"Ngươi vẫn chưa nói, ngươi với Lục Trục Quang rốt cuộc có quan hệ gì?"
Lúc này, ta mới cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:
"Thiếp và Lục đại nhân, từ nhỏ lớn lên cùng nhau ở quê, từng cứu mạng chàng một lần. Sau này phụ thân đưa thiếp về kinh thành, từ đó không gặp lại nữa."
Ta hạ thấp đầu, giọng nói càng thêm chân thành:
"Lục đại nhân là người chính trực, chắc chắn sẽ không quên ân tình này. Cầu xin tướng quân nể mặt Lục đại nhân, tha thứ cho thiếp việc mạo phạm tướng quân hôm nay."
Hách Bác Dư bắt đầu đi lại trong phòng, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng lướt qua người ta.
Lục Trục Quang từng cứu mạng Hách Bác Dư, nhưng chuyện này rất ít người biết.
Kiếp trước, mãi về sau ta mới hay.
Bởi khi ấy, ta và Lục Trục Quang luôn tránh mặt nhau, để lỡ mất quá nhiều thời gian.
Cho đến cuối đời, khi cả hai mới thật lòng giãi bày mọi điều, ta vẫn luôn cảm thấy áy náy với chàng.
Hách Bác Dư cuối cùng dừng bước trước mặt ta, trầm giọng nói:
"Chuyện này, ta sẽ điều tra. Ngươi nghỉ ngơi đi."
Hắn quả nhiên không dễ dàng tin ta, nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu cân nhắc.
Ánh mắt hắn nhìn ta cũng không còn mang vẻ cao cao tại thượng, khinh thường như nhìn sâu kiến nữa.
06
Sáng hôm sau, Hách Bác Dư vào cung.
Trước khi đi, hắn dặn ta không được bước chân ra khỏi phòng khi chưa có lệnh.
Ta cũng chẳng phiền lòng, vui vẻ hưởng thụ sự nhàn rỗi, thậm chí khi lão phu nhân sai người đến hỏi vì sao không đến thỉnh an, ta cũng tìm cớ lấp liếm qua loa.
Hiện giờ ta ở tướng quân phủ, chẳng khác nào bị vây khốn trong một vùng đầm lầy tối tăm không thấy ánh sáng.
Nhưng Hách Bác Dư, hắn sẽ mang lại cho ta một tia hy vọng.
Ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Khi cơ hội xuất hiện, ta sẽ vùng lên, xé tan mọi bóng tối.
Hắn quả nhiên không làm ta thất vọng.
Đến hoàng hôn, Hách Bác Dư trở về, mang theo một phòng đầy vàng bạc châu báu.
Những món đồ lấp lánh rực rỡ làm Sở Phi Vận mừng rỡ không thôi, ngay cả lão phu nhân cũng mỉm cười liên tục, không ngừng ca ngợi ân điển của Hoàng đế.
Chỉ có ta đứng ở góc phòng, nhìn đống tài sản mà Hách Bác Dư dùng sự nhẫn nhục đổi lấy, trong lòng đại khái hiểu được ý đồ của hắn.
Hắn muốn dùng những châu báu này để đổi lấy lương thực và áo ấm dự trữ cho quân đội ở Mạc Bắc.
Phòng khi mùa đông năm nay người ngoại bang xâm phạm, triều đình không kịp tiếp tế, các tướng sĩ sẽ phải chịu cảnh tổn thất nặng nề.
Dẫu ta không có cảm tình với hắn, nhưng không thể phủ nhận, hắn không thẹn với dân, không thẹn với quân, cũng xứng đáng với danh hiệu Đại tướng quân.
Sở Phi Vận vội vàng chọn vài món trang sức lộng lẫy đeo lên, hỏi Hách Bác Dư xem có đẹp không.
Hắn mỉm cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy nuông chiều, khẽ gật đầu.
Lão phu nhân thấy vậy liền thu lại nụ cười, không vui nói:
"Đứng trước mặt chủ mẫu, sao ngươi – một thiếp thất – có thể vượt khuôn phép như vậy?!"
Lão phu nhân tuy không thích ta, nhưng đã chán ghét Sở Phi Vận từ lâu.
Mặt Sở Phi Vận lập tức biến sắc, hung hăng liếc ta một cái, sau đó ném lại mấy món trang sức, bước về đứng phía sau Hách Bác Dư.
Hắn vỗ nhẹ tay nàng như để an ủi, rồi quay sang nhìn ta, nói:
"Thẩm Thanh Thư, đến gặp mẫu thân."
Cuối cùng cũng đến lượt ta xuất hiện.
Ta bước lên trước, hành lễ với lão phu nhân một cách hoàn hảo không chê vào đâu được.
Lão phu nhân nhìn ta, kinh ngạc hỏi:
"…Thẩm Thanh Thư? Con gái Thẩm gia gả sang đây, chẳng phải tên là… Thẩm Như Uyên sao?"
Ta không lên tiếng.
Hách Bác Dư tiến lên, thản nhiên kể lại toàn bộ việc Thẩm gia thay người gả thay và những gì diễn ra trên triều hôm nay.
Cuối cùng, hắn nói:
"Đã làm lễ bái đường với Thẩm Thanh Thư, từ nay nàng là thê tử của ta, không còn liên quan gì đến Thẩm Như Uyên."
Lão phu nhân sao có thể chấp nhận chuyện này, lập tức mắng chửi Thẩm gia cay nghiệt, tiện thể cũng trút giận sang ta, nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
Bà ta giận dữ đến mức muốn đuổi ta ra khỏi nhà ngay lập tức.
Thậm chí bà còn giơ cây gậy trầm hương nặng nề lên định đánh ta.
Điều mà tất cả mọi người không ngờ tới là, Hách Bác Dư lại đứng ra ngăn cản.
07
Cả đại sảnh chìm trong im lặng.
Hách Bác Dư vẻ mặt bình thản, mở lời:
"Mẫu thân, việc này Thanh Thư không có lỗi. Nghe nói Thẩm Như Uyên tuy là con gái đích, nhưng kiêu ngạo phóng túng, phẩm hạnh không tốt. Nếu thật sự là nàng gả vào đây, e rằng Hách gia khó mà yên ổn."
Nói xong, hắn liếc nhìn ta một cái.
Ta hiểu ý, lập tức tiến lên, tự tay rót trà cho lão phu nhân, cung kính dâng lên:
"Mẫu thân, Thanh Thư có tội, nguyện tự mình chép ba trăm cuốn kinh Phật, chỉ mong người đừng vì tức giận mà tổn hại sức khỏe."
Lão phu nhân là người tín Phật, nghe vậy sắc mặt dịu đi đôi phần.
Nhưng bà vẫn hừ lạnh một tiếng, không nhận chén trà ta đưa.
Ta cũng không vội, quay sang ra hiệu cho nha hoàn mang theo đến lấy ra từ hành lý một bức tượng Quan Âm bằng ngọc.
Ta đặt chén trà xuống, từ từ quỳ trước lão phu nhân, nâng bức tượng Quan Âm tinh xảo lên, cúi đầu kính cẩn:
"Thanh Thư biết thân phận thấp hèn, không có của cải gì, chỉ có thể ngày ngày thành tâm lễ Phật, mong được tu dưỡng phẩm hạnh. Tượng Quan Âm bằng ngọc này, là do chính tay Thanh Thư chạm khắc, từng đường từng nét, mất ba năm mới hoàn thành."
"Khi còn ở khuê phòng, Thanh Thư đã nghe danh lão phu nhân một lòng hướng Phật, nhân từ hiền hậu, lòng vô cùng ngưỡng mộ. Vốn định dâng bức tượng này lên người, nhưng chưa có cơ hội. Nay được gặp người, xin kính tặng, mong lão phu nhân được khỏe mạnh trường thọ, phúc lộc lâu bền."
Bức tượng vốn là ta định tặng mẫu thân kiếp trước.
Đáng tiếc, cả hai kiếp bà đều không nhận được.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào bức tượng trong tay ta, vẻ mặt từ từ dịu lại, nhưng vẫn nhíu mày nghi ngờ:
"Điêu khắc ngọc vốn là việc khó nhọc. Một tiểu cô nương yếu đuối như ngươi, sao có thể làm ra bức tượng tinh xảo thế này? Thật sự là ngươi làm sao?"
Ta cố ý tỏ vẻ xấu hổ, lưỡng lự một lúc rồi đưa ra đôi tay đầy những vết sẹo nhỏ chằng chịt.
Lão phu nhân kinh ngạc nhìn bàn tay ta, không nhịn được đưa tay sờ lên.
Trong ánh mắt bà, cuối cùng lộ ra sự hài lòng và xót xa:
"Hóa ra đều là Phật duyên. Con ngoan, ngươi có lòng rồi."
Ta được chính tay bà đỡ dậy.
Một hồi sóng gió đã hóa thành bình yên.
Lúc rời khỏi đại sảnh, ta vô tình đối mặt với Hách Bác Dư.
Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, trong đó ánh lên sự tán thưởng không hề che giấu.
Ta biết hắn.
Từ trước đến nay, hắn luôn mắc kẹt giữa người yêu và mẫu thân, khổ tâm vô cùng.
Hắn hy vọng mẫu thân hắn có thể chấp nhận người con gái mà hắn yêu thương.
Nhưng hiển nhiên, lão phu nhân chịu sự ràng buộc của lễ nghi, không bao giờ có thể chấp nhận một nữ tử xuất thân thấp kém, không hiểu lễ nghi trở thành chính thê của Hách gia.
Sở Phi Vận có thể được vào Hách gia làm thiếp, đã là mức cao nhất mà Hách Bác Dư tranh được cho nàng.
Mối quan hệ căng thẳng này khiến lão phu nhân vẫn trách cứ hắn đến giờ.
Mà ta, lại là người đầu tiên khiến lão phu nhân hài lòng.
Ta hiểu rõ tất cả, nhưng ta không quan tâm.
Hôm nay, ta hoàn toàn có thể không cần tỏ ra quá tốt, bởi ta còn nhiều cách khác để báo thù Hách gia.
Nhưng nếu làm vậy, Hách Bác Dư sẽ chỉ đứng ngoài lạnh lùng nhìn, không hề can thiệp.
Rõ ràng, những đ,au khổ mà ta phải chịu ở Hách gia, đều bắt nguồn từ thái độ ghét bỏ và sự thờ ơ của hắn.
Ta nào có tội tình gì?
Kiếp trước, ta đã nhẫn nhịn, chịu khó quán xuyến mọi chuyện trong phủ, vừa đối phó với sự ép buộc của lão phu nhân, vừa né tránh tình yêu giữa hắn và Sở Phi Vận.
Nhưng cuối cùng, khi ta không chịu đựng nổi nữa, quỳ xuống cầu xin hắn buông tha cho mình, hắn lại lạnh lùng nói một câu từ trên cao:
"Ngươi đáng bị như vậy."
Đáng bị như vậy.
Kiếp này, nếu Hách Bác Dư bị ta lợi dụng, đùa cợt, rồi bị vứt bỏ, để trái tim tan nát, thì hắn cũng đáng bị như vậy.
08
Lão phu nhân giữ lại pho tượng Quan Âm cùng Hách Bác Dư, còn tất cả mọi người đều bị yêu cầu rời đi.
Khi ta bước ra ngoài, bỗng bị người từ phía sau va mạnh vào.
Sở Phi Vận vượt qua ta, đứng chắn trước mặt, ánh mắt đầy căm hận.
Nàng rút ra cây roi bên hông, cười lạnh nói:
"Ngươi đừng tưởng lấy lòng được lão phu nhân thì có thể đứng vững trong ngôi nhà này."
"Một thứ nữ nuôi lớn ở thôn quê như ngươi, cao quý được bao nhiêu? Tin hay không, chỉ cần ta nói với phu quân một câu, hắn sẽ lập tức giáng ngươi xuống làm thiếp?"
Ta nhìn nàng một lúc, sau đó thong thả rút khăn tay ra.
Thoạt nhìn như lau đi son phấn, nhưng thực chất lại hơi che mũi, tỏ vẻ ghê tởm.