Nhất Kiếm Phá Thương Khung - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-12-24 08:50:06
7
Chôn cất cha mẹ xong, ta tựa vào bia đá.
Lẩm bẩm:
“Mẫu thân, người từng nói với con rằng tứ hải yên bình, Đế Tôn nhân từ.”
“Vậy bây giờ thì sao? Người vẫn nghĩ như vậy sao?”
“Mẫu thân, con vẫn cảm thấy giết người thì phải đền mạng.”
“Mẫu thân, con muốn đến Đông Hoang Đại Trạch, lấy lại nửa phần thuật pháp của con.”
“Mẫu thân, con không muốn nghe lời người nữa.”
“Mẫu thân, đừng trách con…”
“Mẫu thân… con chỉ là hơi nhớ người, con cũng hơi nhớ đệ đệ.”
“Mẫu thân…”
8
Khi ta đến Đông Hoang Đại Trạch, Bạch Ông đang tựa vào thân cây của mình chờ ta.
Thấy ta, ông thở dài:
“Cuối cùng ngươi vẫn đến.”
Ta hỏi lại:
“Ngài biết ta sẽ đến sao?”
Bạch Ông là một cây tinh, không ai biết ông ta đã sống bao nhiêu năm.
Chỉ biết rằng, từ khi mẫu thân ta còn nhớ chuyện, ông ta đã như thế này.
Khi đó, mẫu thân từng cầu xin ông ta phong ấn thuật pháp của ta.
Ông ta lưỡng lự rất lâu, rồi nói với mẫu thân:
“Thần ma đại chiến, các đại năng của thú tộc đã lần lượt ngã xuống.”
“Giờ không còn sức tự vệ, Thiên Đạo thương xót, ban cho ngươi đứa trẻ này.”
“Nó thiên phú tuyệt luân, sau này chắc chắn có thể trấn giữ thú tộc. Sao ngươi lại muốn phong ấn thuật pháp của nó?”
Mẫu thân cười sảng khoái:
“Nếu là người khác thì cũng đành.”
“Nhưng nữ nhi của ta sinh ra đã khiếm khuyết ngũ giác, làm việc không nặng không nhẹ.”
“Ta sợ nó làm tổn thương người khác. Ta không cầu nó sau này thành công, chỉ mong nó bình an khỏe mạnh là đủ.”
“Hơn nữa hiện nay tứ hải yên bình, Thanh Uyên Đế Tôn cũng là vị vua nhân từ, thú tộc đâu cần một đứa trẻ để trấn áp.”
Cuối cùng, Bạch Ông không cãi lại được mẫu thân.
Ông ta thi pháp, phong ấn linh lực của ta.
Giờ đây, Bạch Ông nhìn ta, trong mắt hiếm hoi hiện lên chút dao động:
“Khi đó, mẫu thân ngươi muốn ta tước đi linh lực của ngươi, ta không đồng ý.”
“Giờ đây, ngươi muốn lấy lại linh lực, ta cũng muốn khuyên nhủ ngươi.”
“Ta hỏi ngươi, nếu lấy lại linh lực rồi, ngươi định làm gì?”
“Giết.” Ta mở miệng. “Giết người phải đền mạng, nợ máu trả bằng máu.”
Bạch Ông lắc đầu:
“Đây chính là lý do ta muốn khuyên ngươi.”
“Ngươi lấy lại toàn bộ linh lực, muốn giết Thanh Uyên chẳng khó khăn gì.”
“Nhưng ngươi có nghĩ đến không, sau khi giết hắn, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Ta khựng lại.
Bạch Ông tiếp lời:
“Đến lúc đó, thiên hạ tất sẽ đại loạn, sinh linh đồ thán.”
“Ta không cầu ngươi đứng trên góc độ của chúng sinh Tam Giới để nghĩ về chuyện này.”
“Ngươi chỉ cần đứng trên góc độ của mẫu thân ngươi mà nghĩ.”
“Ngươi nghĩ xem, đây có phải điều mẫu thân ngươi muốn nhìn thấy không?”
Mẫu thân…
Mẫu thân ta mới thật sự là người nhân từ suốt đời, Tam Giới đại loạn, làm sao có thể là điều bà muốn thấy?
Bạch Ông thấy ta có chút do dự, liền thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nói:
“Ngươi đã không quyết định được, thì cứ ở lại Đông Hoang Đại Trạch mà suy nghĩ thật kỹ.”
“Suy nghĩ cho đến khi thông suốt.”
“Thần thú có tuổi thọ dài đằng đẵng, cho dù ngươi nghĩ đến hàng vạn năm, cũng chẳng làm lỡ điều gì cả.”
(Cá Muối dịch, Cấm reup)
9
Về sau, mỗi lần giật mình tỉnh giấc trong những cơn ác mộng lúc nửa đêm, ta đều tự hỏi, vì sao ngày đó lại do dự.
Nếu như khi ấy dứt khoát hơn, liệu những chuyện xảy ra sau này có thể đã không diễn ra.
Xuân đi thu đến, ta đã ở Đông Hoang Đại Trạch hàng trăm năm trời.
Phá tan sự tĩnh lặng này, là một con tiểu giao long vô tình lạc vào kết giới.
Toàn thân nó đen nhẻm, hơi thở mong manh, dường như lúc nào cũng có thể chết đi.
Ta nhận ra nó, là đứa con út của Long thúc, tên là Ngao Nguyệt.
Ta ôm lấy Ngao Nguyệt, chạy một mạch đến chỗ Bạch Ông.
Bạch Ông không hỏi một câu, lập tức vận linh lực truyền vào cơ thể Ngao Nguyệt.
Ta từng nghe mẫu thân kể, khả năng chữa thương của Bạch Ông thuộc hàng thượng đẳng nhất Tam Giới.
Có thể cứu người chết, nối liền xương trắng.
Thế nhưng ngay cả như vậy, Ngao Nguyệt vẫn hôn mê suốt bảy ngày bảy đêm mới tỉnh lại.
Có thể thấy, vết thương của nó nặng đến mức nào.
Ngao Nguyệt vừa tỉnh dậy đã ôm lấy ta, òa lên khóc nức nở.
Ta vỗ nhẹ lưng nó, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Ngao Nguyệt nức nở kể:
“Long thúc và Phượng di đều chết rồi, Long tộc và Phượng tộc cũng bị tiêu diệt, giống như tộc Kỳ Lân năm xưa.”
“Ta là do Long thúc dùng toàn bộ tu vi, cưỡng ép đẩy ra ngoài.”
Mỗi câu nó nói, lòng ta lại trĩu nặng thêm một phần.
Nó kể, Thanh Uyên Đế Tôn muốn lấy Lưu Ly làm thê, hứa lấy trời đất làm sính lễ.
Lưu Ly muốn có phượng bào, hắn chỉ cười nhạt rồi phái người diệt sạch Phượng tộc, nhổ hết lông vũ của tất cả phượng hoàng, để kết thành một chiếc phượng bào.
Lưu Ly muốn xe hoa làm từ sừng rồng, Thanh Uyên liền hạ lệnh tiêu diệt Long tộc, bẻ hết sừng rồng để làm xe.
Ngao Nguyệt vừa thút thít vừa kể, trước khi nó bị đẩy ra ngoài, nó thấy Thanh Uyên ôm lấy Lưu Ly, nói:
“Ta đã hứa lấy trời đất làm sính lễ, thì sẽ không lừa dối nàng.”
“Trong thiên hạ này, nàng muốn thứ gì, ta cũng sẽ cho nàng.”
“Ta muốn chứng minh cho tất cả đại hoang này thấy, ta yêu nàng.”
Khi kể đến đây, Ngao Nguyệt đã khóc không thành tiếng, nó ôm ta, hỏi:
“Hằng tỷ tỷ, tỷ nói cho ta biết, hắn yêu nàng ta, liên quan gì đến chúng ta?”
“Tại sao cha mẹ ta, tại sao tất cả huynh đệ tỷ muội của ta đều phải chết?”
Ta không thể trả lời nó, vì chính ta cũng không biết.
Ta xoa đầu Ngao Nguyệt.
Trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến đệ đệ của ta, tên tiểu kỳ lân nghịch ngợm ngày nào.
Đệ ta thậm chí còn chưa kịp đặt tên, đã bị Lưu Ly ăn sống não.
Ta nhìn về phía Bạch Ông:
“Giờ, ta nên làm gì?”
Bạch Ông trầm tư hồi lâu, rồi thở dài:
“Đế Tôn bất nhân, đó là sai lầm của hắn.”
“Nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi, đừng hành động nông nổi.”
“Sự ổn định của Tam Giới vẫn cần hắn duy trì, bây giờ nếu ngươi cầm kiếm xông lên chín tầng trời, chắc chắn sẽ khiến sinh linh đồ thán.”
“Đó có phải điều ngươi muốn nhìn thấy không?”
“Ngươi hãy suy nghĩ thêm.”
Ta gật đầu.
Đáng tiếc, Bạch Ông đã không chờ được đến ngày ta suy nghĩ thông suốt.
Người đời đều biết, ở Đông Hoang Đại Trạch có một cây thần thụ cổ xưa.
Tuổi thọ của nó dài đến mức ngang với trời đất.
Lưu Ly thuận miệng nói một câu, muốn dùng thân gỗ của thần thụ để làm một chiếc giường lớn.
Thanh Uyên lập tức điểm tướng, dẫn theo một đoàn tiên quân hùng hậu, tiến sâu vào Đại Trạch.
Lão già, dù tuổi cao sức yếu, nhưng toàn bộ tu vi của ông đều dành để chữa thương và ẩn nấp.
Chưa qua được mấy chiêu, ông đã bại dưới tay Thanh Uyên.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, lão dùng chút linh lực cuối cùng để thi triển một phép ẩn thân, che giấu tung tích của ta và Ngao Nguyệt.
Ta quỳ rạp bên thi thể của lão, dùng tay bịt chặt miệng Ngao Nguyệt, không để nó phát ra một chút động tĩnh nào.
Ngay sau đó, Thanh Uyên Đế Tôn với vẻ ngoài không dính chút bụi trần, dẫn theo Thần Nữ thượng cổ mà hắn sủng ái, bay xuống cạnh thi thể của lão.
Bọn họ bàn luận xem nên làm chiếc giường với kiểu dáng thế nào từ thi thể của lão.
Lưu Ly vui vẻ phác họa, trông hệt như một thiếu nữ ngây thơ, vô tư.
Còn Thanh Uyên, đứng bên cạnh, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn nàng ta.
Lưu Ly cười khanh khách:
“A Uyên, chàng đối với thiếp thật tốt.”
Ánh mắt Thanh Uyên dịu dàng, nơi hắn nhìn chỉ có nàng, hắn nói:
“Ngàn năm trước, ta không bảo vệ được nàng.”
“Đó là nuối tiếc lớn nhất đời ta.”
“May thay Thiên Đạo thương xót, để nàng trở lại bên ta. Lần này, ta nhất định không để nàng chịu ủy khuất.”
“Bất kể nàng muốn thứ gì, ta cũng sẽ dốc hết thiên hạ để tặng nàng.”
Ánh chiều tà nhuộm ánh sáng vàng lên người bọn họ.
Đúng là một đôi thần tiên quyến lữ.
Nếu tình yêu của họ không cần dùng núi thây biển máu để tế, thì có lẽ sẽ càng hoàn hảo hơn.