Như Ý - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-12-09 04:34:37
6
Chiều tối, ta theo Lý Uyển Uyển đến viện chính để vấn an mẹ chồng nàng, tức là lão phu nhân Tần thị của Hầu phủ.
Tần thị nhìn ta hai lượt, sau đó sắc mặt trở nên u ám, nghiêm khắc quở trách Lý Uyển Uyển.
"Chu Nhi đùa giỡn, ngươi làm thê tử mà lại để mặc nó như vậy, không biết khuyên can sao?"
Ta trong lòng khẽ động, ngước nhìn Tần thị. Giọng Tần thị hạ thấp xuống một cách cố ý.
"Hai đứa mới thành hôn chưa đến hai năm, đã có đến chừng ấy nha hoàn thông phòng rồi, ta thấy cũng phải mười mấy hai mươi người rồi đấy chứ? Thân thể của Chu Nhi còn cần hay không hả? Dù Hầu phủ này do ta chủ quản, giúp các ngươi che giấu, nhưng các ngươi cũng đừng quá phóng túng."
Ta âm thầm cười lạnh trong lòng, cả cái gia đình này, từ phu thê đến mẫu tử đều đáng khinh như nhau.
Vì giữ gìn danh tiếng đạo mạo, vì thỏa mãn dục vọng của bản thân, vì lấy lòng phu quân, họ sẵn sàng hãm hại những người vô tội. Mạng sống của nha hoàn trong mắt họ chẳng qua chỉ là những thứ không đáng để bận tâm hay quý trọng.
Lý Uyển Uyển quỳ thẳng trên đất, không ngừng dập đầu. Tần thị tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng, thở dốc từng hồi, may mà bà Chu kịp thời mang thuốc đến, Lý Uyển Uyển mới tìm cớ lui ra.
Vừa ra khỏi viện chính, Lý Uyển Uyển liền tát mạnh vào mặt ta một cái.
"Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!"
Nàng bị mắng oan, không dám trách phu quân lăng nhăng, cũng không dám trách mẹ chồng vô lý, chỉ có thể trút giận lên người ta - một nha hoàn thông phòng.
"Đệ muội sao lại giận dữ đến thế, cẩn thận đừng để hại đến thân thể."
Một giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử truyền đến, chỉ thấy hai nha hoàn đỡ một phụ nhân xanh xao yếu đuối tiến đến gần.
Thì ra là đại thiếu phu nhân Lục Minh Châu, thê tử của đại công tử Hạ Chi Viễn ở phủ Uy Viễn Hầu.
Lý Uyển Uyển hừ lạnh một tiếng, đến cả lễ cũng lười mà hành.
"Đại tẩu quanh năm bệnh tật, sao còn ra ngoài dạo chơi, không sợ bệnh khí lây sang người khác sao?"
Lời này quả thực là không khách khí, nhưng Lục Minh Châu không hề giận.
"Ta vừa uống thuốc xong, định đến thỉnh an mẹ. Không biết tiểu nha hoàn này đã làm gì đắc tội với đệ muội, nhìn vẻ mặt đáng thương như vậy, không bằng cho ta một chút mặt mũi, tha cho nàng một lần đi."
Cơn giận của Lý Uyển Uyển càng bùng phát.
"Đại tẩu chẳng lẽ tin vào cái lời nhảm nhí ‘tẩu tẩu như mẫu’, ngay cả việc ta dạy bảo người trong phòng cũng muốn can thiệp sao? Người đâu, lột quần áo của con nha hoàn này, phạt đánh roi cho ta."
Trong lòng ta chợt giật mình, tứ chi như bị đông cứng lại.
Hình phạt lột quần đánh roi là phải cởi quần, dùng ván gỗ đánh thẳng vào da thịt, dù không chết thì cũng sống không bằng chết.
"Cẩn thận đấy, đừng đánh chết nàng."
Lời của Lý Uyển Uyển vừa dứt, Lục Minh Châu dường như không nỡ, cúi thấp đầu, trong ánh mắt thoáng qua chút tiếc nuối.
Từ lâu đã nghe rằng đại công tử của phủ Uy Viễn Hầu là con trai duy nhất của phu nhân quá cố. Còn nhị công tử là con của Tần thị, người tái giá.
Cả hai đều là đích tử, nhưng đại công tử chiếm ưu thế vì là trưởng tử, còn nhị công tử lại có danh tiếng tốt và một người mẹ được sủng ái.
Cả hai có điểm mạnh riêng, nên vị trí thế tử vẫn chưa được quyết định. Đại phòng và nhị phòng bề ngoài hòa thuận, nhưng thực chất lại như nước với lửa.
Giờ đây, Lục Minh Châu dường như đang cầu xin cho ta, nhưng thực chất có lẽ là đang kích động Lý Uyển Uyển giết ta.
Sinh mạng của ta, đã trở thành công cụ cho cuộc chiến giữa hai trục lý bọn họ.
(*chú thích: trục lý - chị em dâu*)
Nhìn thấy mấy bà vú chuẩn bị đến kéo ta đi, ta không ngừng cầu xin tha mạng, trong lúc hỗn loạn, đột nhiên từ viện chính của lão phu nhân truyền đến tiếng khóc thảm thiết:
"Lão phu nhân mất rồi!"
Mọi người đều sững sờ tại chỗ, ta như thể vừa được giải thoát, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh thấm đẫm cả áo.
Lý Uyển Uyển chợt bừng tỉnh, hoảng hốt chạy về viện chính, ta vừa định đứng dậy thì một làn hương nhẹ nhàng phả đến, Lục Minh Châu đỡ lấy cánh tay ta, ghé sát vào tai ta, giọng nói nhẹ như làn gió:
"Hôm nay, thuốc của ta có mùi vị khác lạ đấy."
7
Một cơn gió thoảng qua, giọng nói của nàng tan biến vào hư không. Ta nhìn theo bóng dáng nàng vội vã hướng về viện chính mà ngẩn ngơ.
Tần thị thân hình béo mập, lại có tính cách vô cùng nóng nảy, cứng rắn. Mỗi khi nổi giận, bà thường chóng mặt, đau đầu, mặt mày đỏ bừng. Thuốc bà dùng hàng ngày chủ yếu là để thanh tâm tĩnh khí và làm hạ bớt khí huyết.
Lục Minh Châu thì cơ thể yếu ớt, khí huyết không đủ, nên thuốc nàng uống toàn là những loại bổ khí dưỡng huyết.
Lý Uyển Uyển để tỏ lòng hiếu thảo, thường sai bà vú thân cận của mình là bà Chu tự tay sắc và mang thuốc đến cho Tần thị. Còn thuốc của Lục Minh Châu thì hàng ngày được sắc ở bếp chính gần đó.
Những nha hoàn như ta, vốn được đào tạo để bán giá cao cho các gia đình quyền quý, từ nhỏ đã được dạy chút ít về y lý cơ bản. Vì vậy, khi ở trong bếp, qua việc xem xét bã thuốc mà Tiểu Thảo đưa cho ta, kết hợp với tình trạng sức khỏe của Tần thị và Lục Minh Châu, ta đã xác định được rằng bệnh của họ tương khắc với nhau.
Nữ nhân thường sợ đắng, nên trong thuốc đều cho không ít sơn tra và mật ong để điều hòa vị đắng. Vậy nên, hai bát thuốc có màu sắc và mùi vị gần giống nhau, đã bị “lấy nhầm.”
Tình cờ hôm nay, Tần thị vì Lý Uyển Uyển mà nổi cơn thịnh nộ, uống phải bát thuốc hoạt huyết, vừa đứng dậy thì ngã gục, chỉ trong chốc lát đã về tây thiên.
Quả nhiên, trời không tuyệt đường sống của ta.
Lão Hầu gia nổi giận, sai người điều tra sự việc.
Chẳng bao lâu, người ta phát hiện thuốc của Tần thị và Lục Minh Châu đã bị đổi chỗ thông qua những gì còn sót lại trong bát.
Bà Chu bị trói chặt, ném xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, không ngừng dập đầu cầu xin, không còn chút kiêu ngạo nào khi bắt nạt ta trước kia.
“Hầu gia, nô tỳ oan uổng, thuốc hôm đó là do Tiểu Thảo ở bếp chính sắc, chính nàng ta đã lấy nhầm thuốc, nhầm bát, không liên quan gì đến nô tỳ!”
Tiểu Thảo quỳ xuống.
“Hầu gia minh xét, việc sắc thuốc cho lão phu nhân xưa nay đều do bà Chu đích thân làm, chúng nô tỳ nhỏ bé nào dám đụng tay vào. Hơn nữa, hôm đó nô tỳ bị đánh, bị bà Chu đuổi ra ngoài, Như Ý tỷ tỷ ở phòng nhị công tử cũng có thể làm chứng cho nô tỳ.”
Ta quỳ xuống xác nhận, mấy bà vú khác trong bếp cũng nói rằng buổi chiều không thấy bà Chu ra khỏi bếp. Bà Chu bị bịt miệng, bị đánh chết bằng một loạt gậy lớn.
Lục Minh Châu dường như bị âm thanh ván gỗ đập vào da thịt làm khiếp sợ, dùng khăn lau nước mắt.
“Bà Chu dù sao cũng là người hầu cận thân thiết của đệ muội, sao lại chính là người hại chết mẹ chồng được? Hôm nay mẹ chồng lại vừa cãi nhau với đệ muội, nhiều sự trùng hợp như thế, âu cũng chỉ có thể nói là trời định mà thôi.”
Những lời nhẹ nhàng mà sắc bén như dao.
Sắc mặt của lão Hầu gia càng thêm u ám, lạnh lùng liếc nhìn Lý Uyển Uyển. Hạ Chi Chu mắt đỏ hoe vì khóc, nghiến răng giận dữ nhìn Lý Uyển Uyển.
Lục Minh Châu yếu ớt tựa vào lòng Hạ Chi Viễn, đôi phu thê rõ ràng mắt đẫm lệ, nhưng khóe miệng lại thoáng hiện một nụ cười khó nhận ra.
Sắc mặt của Lý Uyển Uyển tái nhợt hẳn, miệng mở ra nhưng không thể thốt nên lời.
Từ ngày hôm đó, sau cái chết của lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu, tin đồn nhị thiếu phu nhân Lý Uyển Uyển bất hiếu, làm mẹ chồng tức giận đến chết, nhanh chóng lan rộng khắp kinh thành như gió. Thậm chí, còn có người đồn đoán rằng Lý Uyển Uyển cố ý giết hại mẹ chồng.
Sự đáng sợ của tin đồn là không cần bất kỳ chứng cứ nào, vẫn có thể giết người không hình.
Lý Uyển Uyển hoàn toàn mất hết sự sủng ái của phu quân, sự coi trọng của cha chồng, quyền quản gia rơi vào tay Lục Minh Châu, bà vú theo hầu cũng bị lão Hầu gia lấy cớ bán đi.
Người hầu thì xem chiều mà hành xử, không còn kính trọng nàng nữa.
Thức ăn, chi phí sinh hoạt bị cắt giảm, cuộc sống của nàng còn không bằng một di nương bị thất sủng.
Mấy cô nương nhà họ Lý đang chờ gả không ai hỏi tới, người đã đính hôn cũng bị nhà trai từ hôn. Lý ngự sử bị người ta tố cáo trong triều vì dạy con không đúng cách, mất chức quan.
Lý Uyển Uyển hoàn toàn mất đi chỗ dựa.