PHU QUÂN, ĐỪNG ĐUỔI THEO TA - Chương 2: PHU QUÂN, ĐỪNG ĐUỔI THEO TA

Cập nhật lúc: 2025-01-04 13:30:20

Ánh mắt hắn toát ra sát khí khiến ta sợ hết hồn.


Đại bá của ta cuống quýt giải thích:


"Nhà tiểu nữ Miên Miên, chỉ là muốn thu hút sự chú ý của tướng quân mà thôi."


Thẩm Đình sững người.


Đôi tai đỏ lên một màu ửng đỏ đáng ngờ.


Hắn tượng trưng hỏi han phụ thân ta đôi ba câu, rồi rất nhanh mang binh rời đi.


Cả nhà thở phào nhẹ nhõm, khen đại bá cơ trí.


Không ngờ rằng, ba ngày sau, Thẩm Đình lại phái bà mối đến cầu hôn.


7


Thực lòng ta không hiểu, tại sao Thẩm Đình lại cưới ta.


Nhà ta và phủ Quốc Công môn không đăng, hộ không đối; ta cũng chẳng có chút danh tiếng tài hoa nào, sao hắn lại để ý đến ta?


Mãi đến chiều nay, khi tiểu thư đích nữ Hộ bộ Thượng thư Chu Uyển Quân tìm đến, ta mới biết được sự thật.


Chu Uyển Quân và Thẩm Đình, từ nhỏ đã được định hôn ước.


Thẩm Đình lớn lên ở Tây Bắc, hai người tuy chưa từng gặp mặt nhưng luôn trao đổi thư từ, tình cảm sâu đậm.


Nhưng đầu năm nay, phu nhân Chu lại kiên quyết từ hôn với phủ Quốc Công.


Chu Uyển Quân vừa nói vừa lau nước mắt:


"Đều tại mẫu thân ngươi!"


"Nói Thẩm Đình thân hình năm thô ba lớn, suốt ngày ăn lông uống m,áu, một bữa ăn hết một con bò sống, lông lá trên người còn dài hơn cả người rừng."


"Mẫu thân ta thương con, không sao chịu nổi việc gả ta cho Thẩm Đình."


"Không ngờ nhà họ Liễu các ngươi lại mưu mô như vậy, ta vừa từ hôn, các ngươi liền bám lấy, dùng thủ đoạn đê tiện cướp hôn phu của ta."


Ngón tay nàng chỉ thẳng vào trán ta.


Ta ngượng ngùng vô cùng.


"Chu tiểu thư, thực có lỗi, đây đều là hiểu lầm, mẫu thân ta… bà ấy cũng chỉ nghe lời đồn vớ vẩn mà thôi."


"Hiểu lầm?"


Chu Uyển Quân tức tối vặn khăn tay trong tay.


"Một câu hiểu lầm của ngươi, lại hại ta lỡ cả một đời."


Nha hoàn của nàng, mồm miệng sắc bén, mắng:


"Ngươi nghĩ Thẩm Đình vì sao lại cưới ngươi?"


"Ngươi cũng không soi gương xem lại mình đi, từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, nhà họ Liễu các ngươi có chỗ nào xứng với phủ Quốc Công?"


Sau khi nhà họ Chu từ hôn với phủ Quốc Công, vốn đang bàn chuyện hôn sự với phủ Vĩnh Xương Bá.


Biết chuyện, Thẩm Đình tìm đến Chu Uyển Quân, hai người cãi vã một trận.


"Thế tử Thẩm vì muốn chọc giận tiểu thư nhà ta, nói sẽ cưới một cô gái xuất thân bần hàn để hạ thấp bản thân."


Nha hoàn ấy dừng lại một lát, nghiến răng trừng mắt nhìn ta:


"Tiểu thư nhà ta vì thế mà sinh bệnh nặng, hôm nay cuối cùng đã từ hôn với phủ Bá Tước."


"Hiện giờ nàng và Thế tử Thẩm, chắc chắn sẽ trở thành đôi uyên ương, ngươi biết điều thì nên tự xin rời khỏi."


8


Ta nghe mà mặt trắng bệch.


Ta vốn biết, Thẩm Đình không thích ta, nhưng không ngờ, phía sau lại có câu chuyện rắc rối như vậy.


Hắn cưới ta, chỉ để chọc tức Chu Uyển Quân?


Vậy ta là gì?


Sau khi Chu Uyển Quân rời đi, ta ngồi một mình trong sân rất lâu, gió lạnh thổi qua, trong lòng rối bời.


Ta và Thẩm Đình mới thành thân chưa đầy một tháng, hắn được Hoàng thượng coi trọng, triều chính bận rộn, cả ngày tất bật, hai người chúng ta chưa nói được mấy câu.


Chỉ có ban đêm là lúc giao tiếp duy nhất.


Thẩm Đình tinh lực dồi dào, dường như không biết mệt, ta thực sự bị hắn h,ành h,ạ đến mệt mỏi.


Sáng hôm sau, hắn sẽ sai người mua điểm tâm ở Thiên Hương Lâu cho ta.


A hoàn Thúy Cúc mỗi lần đều nói, Thế tử vốn là người thô kệch, nhưng lại tỉ mỉ biết ta thích ăn ngọt, chắc chắn là để tâm đến ta.


Miệng ta không nói, nhưng trong lòng cũng âm thầm cảm thấy ngọt ngào, buổi tối hắn lại hành hạ ta, ta cũng không làm nũng, cắn răng chịu đựng.


Không ngờ, tất cả đều là tự ta đa tình.


Với thân phận của Chu Uyển Quân và Thẩm Đình, nếu họ thật sự muốn đến với nhau, ta hoàn toàn không có khả năng phản đối.


Nhưng ta đã thông phòng với Thẩm Đình, nếu tự xin rời khỏi, sau này biết đi đâu?


Nếu cứ lủi thủi về nhà, liệu mẫu thân có mắng ta không?


Ta càng nghĩ càng buồn bã, vừa bị Thẩm Đình rút kiệt sức lực, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.


Khi tỉnh lại, cửa phòng mở toang, còn Thẩm Đình thì không thấy đâu.


Bên ngoài tối đen như mực, ta nằm trong chăn, cảm giác lòng bàn chân lạnh buốt.


Ta khoác áo xuống giường, định đi đóng cửa phòng.


Trong lòng còn trách Thẩm Đình, chắc lại nửa đêm bị triệu vào cung, trước khi đi cũng không chịu đóng kỹ cửa. Hắn lại không thích để a hoàn hầu hạ, mỗi lần cùng phòng đều đuổi người đi xa, muốn tìm người sai khiến cũng chẳng được.


Đi dép thêu, ta khẽ khàng bước ra cửa, đang định đóng cửa thì chợt nghe tiếng nói chuyện từ trong sân truyền đến.


Ta lập tức dừng lại, bước đến bên cửa sổ, lắng tai nghe.


9


Đêm thu lạnh lẽo, gió lớn thổi qua sân.


Tiếng nói của hai người, bị gió xé thành từng đoạn ngắt quãng. Một người cố hạ thấp giọng, nhưng giọng của Thẩm Đình lại lớn hơn, cơ bản ta vẫn nghe được rõ.


"Quá mảnh mai… chẳng biết phải ra tay thế nào…"


"Chu Uyển Quân? Nàng ấy… không nỡ để nàng chịu khổ."


"Ta chỉ hận không thể l,ột d,a, b,ẻ xư,ơng nàng, nuốt trọn vào bụng."


Ta sợ đến mặt trắng bệch.


Ý hắn là gì, không nỡ để Chu Uyển Quân chịu khổ, rồi muốn gi,et ta sao?


Hắn tiếp xúc với Hung Nô lâu quá, cũng học thói ăn thịt người của họ rồi sao?


Cả người ta áp sát vào khung cửa sổ, toàn bộ m,áu trong cơ thể dồn hết lên tai.


Đôi tai ch,et tiệt, mau nghe rõ đi, nghe kỹ xem nào!


Có bốn chữ vang lên rõ ràng, như sấm nổ thẳng vào tai ta:


"Lấ,y m,ạng của nàng."


Ta hít mạnh một hơi, sợ hãi lùi lại một bước, va phải chiếc bình hoa trên chiếc bàn thấp bên cạnh.


Ánh mắt sắc bén của Thẩm Đình ngay lập tức quét qua, xuyên qua cửa sổ, khóa chặt ta.


"Ai ở đó?"


Ta sợ hãi đến hồn xiêu phách lạc, đảo mắt nhìn quanh, rồi lao nhanh như chớp, chạy thẳng về giường.


Trong những lúc nguy cấp, con người mới bộc lộ tiềm năng.


Ta cũng không ngờ mình có thể chạy nhanh đến vậy, ta cởi giày, chui vào giường, kéo chăn kín mít, vừa kịp nằm xuống thì Thẩm Đình đã vào phòng.


Hắn đứng ở cửa, gọi thử một tiếng:


"Miên Miên?"


Ta nhắm mắt, giả vờ ngủ.


Thẩm Đình đứng đó một lúc, đóng cửa lại, chậm rãi bước đến gần giường.


Chẳng lẽ hắn định ra tay ngay bây giờ?


Toàn thân ta căng thẳng, tim đập thình thịch.


Dù nhắm mắt, ta vẫn cảm nhận được Thẩm Đình ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt hắn như đang quét khắp người ta, dường như đang cân nhắc, bắt đầu từ đâu sẽ dễ dàng hơn.


10


Ta nín thở, cố không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào.


Đầu ngón tay lạnh buốt của Thẩm Đình chạm vào má ta, nhẹ nhàng chọc một cái.


Sau đó, đầu ngón tay ấy di chuyển xuống, men theo cổ, bờ vai, rồi dừng lại nơi xương quai xanh của ta.


Hắn ghé sát tai ta, giọng trầm khàn gọi tên ta:


"Miên Miên…"


"Thật muốn… ch,et nàng."


Chữ ở giữa, Thẩm Đình ngập ngừng, dường như khó nói thành lời, phát âm lắp bắp không rõ, ta nghe không kịp.


Nhưng hai chữ "ch,et nàng" lại nghe rõ ràng từng chữ.


Thật muốn gi,et ta!


Hắn không giả vờ nữa!


Hắn lật bài rồi!


Hắn muốn gi,et ta!


Ta sợ đến mức cả người run rẩy, không thể tiếp tục giả vờ được nữa.


Thẩm Đình khẽ cười: "Quả nhiên nàng đang tỉnh."


Nói rồi, hắn đưa tay định kéo chăn của ta ra.


Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng của tiểu đồng Lâm Khê gọi lớn.


"Thế tử gia, trong cung có lệnh gấp."


Thẩm Đình thu tay lại, thở dài, chỉnh lại góc chăn cho ta, giọng đầy không cam lòng và bất đắc dĩ nói:


"Nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà đợi ta."


11


Thẩm Đình đi rồi, ta lập tức vén chăn, bật dậy.


Chờ gì nữa? Chờ ch,et à?


Bây giờ không chạy thì còn đợi lúc nào nữa.


Ta nhanh chóng thu dọn hành lý, chạy sang phòng bên cạnh, dùng sức lay tỉnh Thúy Cúc.


"Thúy Cúc, không hay rồi, mau dậy đi!"


Thúy Cúc ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở.


"Tiểu thư, lại ăn khuya à?"


"Ăn cái gì mà ăn! Tiểu thư nhà ngươi sắp bị người ta ăn sống rồi!"


Ta kéo Thúy Cúc dậy, chỉ nói vài ba câu đã kể xong mọi chuyện.


Thúy Cúc sợ đến run bắn cả người, tỉnh ngủ ngay lập tức, lắp bắp nói: "Gi,et… gi,et… Thế tử gia muốn gi,et tiểu thư?"


"Giờ làm sao đây!"


Còn làm gì nữa? Chẳng lẽ ở đây chờ ch,et? Đương nhiên là phải chạy trốn rồi.


Ta và Thúy Cúc thu dọn bọc hành lý, lợi dụng bóng đêm lẻn ra một góc tường vắng người. Tưởng rằng mọi việc hoàn hảo, ai ngờ sau lần thứ ba không trèo qua tường được, một thị vệ cao lớn bước tới, ánh mắt đầy bối rối nhìn ta.


"Thiếu phu nhân, cần giúp đỡ không?"


"A—"


Ta và Thúy Cúc sợ hãi ôm đầu hét toáng lên.


Hét một lúc lâu, thấy thị vệ vẫn đứng đó, ta mới sực tỉnh. Phải rồi, Thẩm Đình là người trọng thể diện, chuyện muốn gi,et ta chắc chắn không để lộ ra.


Thuộc hạ chưa nhận được lệnh, vẫn nghĩ ta là thiếu phu nhân.


Ta ra lệnh cho hắn ngồi xổm ở góc tường, làm chỗ dựa cho ta và Thúy Cúc trèo tường.


Thị vệ khó hiểu:


"Thiếu phu nhân, người làm gì vậy? Người cãi nhau với Thế tử gia à?"


"Đúng thế, ta muốn bỏ nhà đi, ngươi đừng quản, mau ngồi xuống."


Thị vệ ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống làm thế chống hai tay lên tường.


Ta cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề.


Dẫu ta có cãi nhau với Thẩm Đình, một kẻ giữ nhà như hắn, sao có thể trơ mắt nhìn thiếu phu nhân của mình nửa đêm trèo tường bỏ trốn?


Ra ngoài nhỡ có chuyện gì thì làm thế nào?


Hắn đúng là đầu óc không sáng sủa.


Trời thương, may mà hắn ngốc, nếu không ta đã chẳng dễ dàng trốn đi như vậy.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.