THẾ TỬ GIA MUỐN TA CHỊU TRÁCH NHIỆM - Chương 3: THẾ TỬ GIA MUỐN TA CHỊU TRÁCH NHIỆM
Cập nhật lúc: 2025-01-03 13:09:11
Dì mẫu không nỡ nhưng vẫn đưa hết tiền riêng của bà cho ta, dặn ta ngàn vạn lần đừng làm tiêu hết số tiền bà để dành dưỡng già.
Ta bận rộn suốt nửa tháng, thương lượng với quản gia phủ Hầu để mua quýt, rồi dọn dẹp lại tiệm dì mẫu cho mượn, sau đó nấu mứt quýt.
Ngày đêm không ngơi nghỉ, cuối cùng ta cũng làm xong vài trăm hũ mứt quýt, nhưng khách mua lại rất ít.
Vì mỗi hũ mứt quýt không hề rẻ, thêm đường trắng nên chi phí cao, giá bán cũng đắt.
Dì mẫu luôn để ý đến cửa tiệm của ta, bà không tiện ra ngoài, còn ta thì ngày nào cũng đi sớm về muộn.
Khi biết mứt quýt không bán được, bà còn lo lắng hơn cả ta.
Chúng ta đang phiền não, nha hoàn đến báo rằng phu nhân mời chúng ta qua một chuyến.
19
Phu nhân hỏi ta mứt quýt mua ở đâu, bà muốn chuẩn bị một ít để gửi cho đại tiểu thư nếm thử.
Đại tiểu thư của phu nhân theo chồng đến sống ở phương Nam, phu quân của cô làm quan tại đó, hàng năm phu nhân đều gửi rất nhiều đồ ăn, mặc, dùng cho họ.
Mắt ta lập tức sáng lên, vội nói:
"Phu nhân, mứt quýt này là do con tự tay nấu và bán, nếu bà muốn, con sẽ lập tức mang đến."
Phu nhân ngẩn ra, nói:
"Không ngờ ngươi cũng biết làm ăn đấy."
Sau khi nấu xong mứt quýt, ta đã gửi khá nhiều đến các phòng trong phủ Hầu, không ngờ bây giờ việc kinh doanh cuối cùng cũng khởi sắc.
Khởi đầu đã có, công việc về sau cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhiều gia đình quyền quý vì muốn thử đồ mới, cũng như để tặng người, đều đến mua mứt quýt.
Một hũ mứt quýt giá 200 văn tiền, ta kiếm được kha khá, không những trả hết vốn cho dì mẫu mà còn chia cho bà một phần lời lớn.
Từ mứt quýt, ta có cảm hứng nấu thêm các loại mứt khác để bán.
Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, từ một cô gái chỉ mong gả chồng, ta đã biến thành một kẻ mê tiền, suốt ngày chỉ muốn đếm bạc!
20
Cha mẹ ta đến hỏi chuyện hôn nhân của ta đã tiến triển thế nào.
Ta đang nghiên cứu cách làm loại mứt mới, liền trả lời rằng vẫn đang xem xét.
Mẫu thân ta nói:
"Con cả ngày bận rộn với mấy thứ này để làm gì? Phận nữ nhi quan trọng nhất vẫn là tìm được một gia đình tốt để gả vào, nếu không sẽ trở thành trò cười cả đời, người ta cũng khinh thường con."
Phụ thân ta tiếp lời:
"Kiếm tiền là việc của đàn ông, con nên học nữ công gia chánh, sau này còn làm vợ hiền, dạy con khéo. Vì chuyện con làm ăn buôn bán, nhiều người đang ngấm ngầm cười nhạo gia đình ta, nói con không gả được, nói chúng ta không biết dạy con gái."
Tâm trạng đang vui vẻ của ta lập tức trở nên tồi tệ.
Cuối cùng, họ còn nói:
"Bất kể tốt hay xấu, cứ gả trước đã. Đừng kén chọn nữa."
Thật không hiểu sao họ có thể nói ra những lời như vậy.
Dường như chỉ cần hoàn thành việc cưới xin, họ đã yên tâm, còn ta sau này sống ra sao, họ hoàn toàn không bận tâm.
Ta uể oải nấu thử loại mứt mới, cảm nhận sâu sắc sự gian nan của cuộc đời.
21
Ta dần nhận ra, trước đây, mục đích ta muốn kết hôn là để tìm một người chồng tốt, có thể kiếm tiền cho ta tiêu, để ta có quyền quản lý gia đình và có những đứa con của riêng mình.
Cửa tiệm gạo của cha mẹ ta, vốn không liên quan gì đến ta, tất cả đều thuộc về anh trai và em trai.
Ta chưa từng trải qua niềm vui có tiền bạc.
Nhưng từ khi tự mình kiếm được tiền, suy nghĩ của ta đã thay đổi.
Tại sao ta phải kết hôn? Tại sao phải để một người đàn ông khác quyết định cuộc đời ta, tại sao phải phó thác cả đời mình cho người khác?
Ta có thể tự kiếm tiền mà!
Quản lý cửa tiệm của ta cũng giống như người khác quản lý gia đình vậy.
Nhưng không kết hôn là điều không thể.
Đúng lúc này, thế tử gia lại đến tìm ta.
Dạo này hắn thường xuyên đến, nhưng đều lén lút.
Dù chúng ta thường bất đồng ý kiến, nhưng có lẽ vì đã "ngủ chung" một lần, cảm giác giữa hai người dường như thân thiết hơn nhiều.
22
Hắn ngồi bên bếp lửa giúp ta nhóm củi, còn ta rửa dâu tằm để làm mứt.
Hương thơm nồng nàn của dâu tằm lan tỏa từ nồi nước sôi sùng sục khiến ta thấy lòng mình ngập tràn niềm vui.
"Ta nghĩ ra cách rồi!"
"Ta nghĩ ra cách rồi!"
Ta và thế tử gia lại cùng thốt lên một câu.
Ta giật mình hỏi:
"Gì cơ?"
Hắn mím môi hỏi lại:
"Ngươi đang nghĩ gì?"
Ta hào hứng nói:
"Cuối cùng ta cũng biết mình muốn gả cho ai rồi!"
Ta không nhận ra sắc mặt hắn tối sầm, chỉ nghĩ rằng ta đã chia sẻ với hắn cả cơ thể, nên việc chia sẻ ý tưởng này cũng không sao.
"Ta định gả cho một người sắp ch,et!" Ta dừng tay khuấy nồi dâu tằm, nói tiếp:
"Ta gả cho hắn, một hai tháng sau hắn ch,et, ta thành quả phụ, không còn ai giục ta lấy chồng nữa. Làm quả phụ còn tiện hơn làm con gái chưa chồng. Chồng ch,et rồi, ta có thể tiếp tục mở tiệm, làm thêm nhiều loại mứt để bán! Không nhất thiết phải bán mứt, ta còn có thể mở quán ăn. Ta nấu ăn cũng rất giỏi, chỉ là hơi mất thời gian. Ý ta là, ta nhất định có thể nghĩ ra nhiều cách kiếm tiền khác. Ta sẽ kiếm được ngày càng nhiều tiền, trở thành phú bà giàu nhất kinh thành, rồi giàu nhất phương Bắc, cuối cùng giàu nhất thiên hạ!"
Ta nói với tất cả sự hào hứng.
Trong đầu đã hiện lên hình ảnh mình sau này đeo đầy vàng bạc, nằm trên chiếc giường được làm hoàn toàn bằng vàng.
Ta còn muốn đưa dì mẫu ra khỏi phủ, chăm sóc bà những năm cuối đời.
Nói xong, ta sáng rực mắt nhìn hắn, hỏi:
"Ngài thấy sao? Ta có phải rất thông minh không?"
23
Thế tử gia vẫn cau mày, nói:
"Sao ngươi không nghĩ đến những điều tốt đẹp hơn? Hãy thử nghĩ mà xem, nếu ngươi cưới một người chồng bình thường, yêu thương, chăm sóc, quan tâm ngươi thì không tốt sao?"
"Thứ nhất, xác suất đó rất nhỏ. Đàn ông mà không muốn nạp thiếp, không đi thanh lâu đã phải thắp hương lạy tạ tổ tiên rồi. Thứ hai, dù có cưới một người quan tâm ta, làm sao bằng cuộc sống của ta khi trở thành phú bà được! Ngài tỉnh táo chút đi, nếu ta là phú bà, mỹ nam thiên hạ chẳng phải mặc sức mà chọn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Mặt thế tử gia hoàn toàn đen kịt.
Ta gãi mũi, hơi chột dạ, nói:
"Ngài đừng nghĩ ta kỳ lạ. Cửa tiệm đối diện nhà ta là của một quả phụ, bà ấy nuôi cả đám kép hát, sống vui vẻ vô cùng. Chuyện tam thê tứ thiếp, không phải chỉ đàn ông mới làm được. Chỉ cần có tiền, phụ nữ cũng làm được. Chỉ là phụ nữ thường chịu thiệt hơn mà thôi. Nhưng đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là, ta muốn trở thành một chủ tiệm kiếm được rất nhiều tiền!"
Thế tử gia đứng dậy, vẻ mặt buồn bã nói:
"Ta về trước đây."
Điều này không giống với thường lệ của hắn.
Bình thường, hắn đợi đến khi ta rời đi mới âm thầm theo sau về phủ Hầu.
Nói thêm, ta đã ở phủ Hầu vài tháng. Một là vì phủ Hầu thường xuyên có họ hàng nghèo đến ở, chẳng ai lấy làm lạ. Hai là vì tiệm của ta gần phủ Hầu. Ba là dì mẫu cảm thấy bớt cô đơn khi có ta bên cạnh.
"Ngài chưa nói chuyện của ngài mà."
Ta nhắc hắn.
24
Hắn đứng lên, nhìn ta.
Ta cũng nhìn hắn.
Ngoài trời ánh sáng đã nhạt dần.
Hắn cao lớn thật, đứng đó nhìn ta khiến tim ta đập loạn xạ.
"Ta muốn nói rằng, ta đã nghĩ ra cách để cưới ngươi, nhưng có vẻ ngươi chẳng muốn gả cho ta."
Nói rồi, hắn bổ sung:
"Ý ta là cưới ngươi làm chính thê."
Ta bỗng nhiên cứng họng.
Bây giờ mọi người đều coi trọng môn đăng hộ đối, cửa lớn xứng cửa lớn, cửa nhỏ xứng cửa nhỏ. Không ngờ hắn lại thực sự muốn cưới ta.
Xét ở điểm này, thế tử gia quả là người có trách nhiệm.
Nhưng nếu chuyện thành thân đã khó khăn như vậy, ta nghĩ sống cùng nhau sau này còn khó hơn.
Dẫu vậy, hắn sẵn lòng làm đến mức này vì ta, trong lòng ta cũng có chút vui vẻ, nên ta hỏi với giọng thành thật:
"Vậy cách của ngài là gì?"
Hắn lại ngồi xuống, nói:
"Ta định đến biên cương lập công. Thứ nhất, nếu có công lao, ta có thể thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn. Thứ hai, gia tộc chúng ta đến đời ta sẽ hết tước vị, nên nếu tự mình có được công danh, cũng sẽ để lại sự bảo trợ cho con cháu đời sau."
Ta chua xót nói:
"Thật ghen tị với ngài, đường nào cũng có thể đi. Có thể làm biên tu trong triều, lại có thể ra biên cương lập công danh. Còn ta chỉ có một con đường duy nhất là buôn bán."
Hắn nhíu mày:
"Đây có phải lúc để nói chuyện này không? Ngươi có thể tập trung vào trọng điểm được không?"
Ta trợn mắt:
"Có trọng điểm nào để tập trung? Ngài là cậu ấm quyền quý, còn muốn ra biên cương đánh trận, không cần mạng nữa à? Hơn nữa, gia đình ngài có đồng ý không? Ngài đi đánh trận, ai biết đi mấy năm mới về? Đến lúc ngài về, ta thành bà cô già, còn ngài lại cưới một cô gái trẻ đẹp. Ta biết khóc ở đâu?"
Lần này hắn không do dự, nói một câu hằn học rằng ta vô ơn bạc nghĩa, rồi bỏ đi.
Ta nhổ một bãi nước bọt, nghĩ thầm:
Lừa phỉnh ta bằng những lời ngọt ngào và mơ mộng, tưởng ta là đồ ngốc chắc? Ta lớn lên trong tiệm gạo, người ta gặp còn nhiều hơn cơm hắn ăn.
25
Nhưng thế tử gia giận không được mấy ngày thì lại đến tìm ta.
Lần này, hắn còn chủ động nắm tay ta.
Nhìn tay hắn đặt lên tay ta, và con dao ta đang cầm bên cạnh, ta liền nói:
"Ngài làm bẩn tay ta rồi, giờ ta phải rửa lại! Còn nữa, suýt nữa ta chém phải ngài đấy, ngài không muốn sống nữa sao?"
"Tống Sơ Âm, ngươi không thể nói chuyện tử tế được à?"
Hắn nhìn ta đe dọa.
Ta làm mặt xấu, nghiêm túc đáp:
"Ta là một cô gái đứng đắn! Ngài giờ không chỉ lén gặp ta mà còn nắm tay ta, ngài không cần danh dự nữa sao?"