THẾ TỬ GIA MUỐN TA CHỊU TRÁCH NHIỆM - Chương 5: THẾ TỬ GIA MUỐN TA CHỊU TRÁCH NHIỆM
Cập nhật lúc: 2025-01-03 13:10:35
Thế tử gia ra biên cương hơn một năm nay, chẳng có tin tức gì.
Cùng lắm, thỉnh thoảng có người mang tin nhắn rằng hắn vẫn còn sống.
Từ lúc đầu ta còn chút lưu luyến, đến giờ hầu như đã quên mất hắn.
Chỉ có thể nói, thời gian quả là liều thuốc tốt.
Không biết lời hắn nói sẽ trở về cưới ta có đáng tin không.
Nhưng từ những lời kể của các thầy kể chuyện trong khách sạn, ta đoán theo mạch truyện trong tiểu thuyết, ta chờ hắn hơn một năm, hắn trở về thành công danh hiển hách, nhưng lại mang theo một mỹ nhân tuyệt sắc, nói rằng đã phụ ta và muốn cưới người khác.
Sau đó, ta đau lòng khôn nguôi, rồi được một vương hầu quyền thế hơn hắn say mê, cuối cùng chia tay hắn và lấy người quyền quý hơn. Rồi hắn hối hận, cầu xin ta quay lại...
Nhưng nghĩ đến các vương hầu quyền thế đương triều, hầu hết đều là các lão già. Nếu họ thật sự say mê ta, thì câu chuyện này sẽ trở thành "Thiếu nữ dũng cảm chống lại lão già bỉ ổi" – một câu chuyện truyền cảm hứng, chẳng liên quan gì đến tiểu thuyết lãng mạn.
Ta chậc lưỡi một tiếng. Câu chuyện này và Vương Bảo Xuyến khổ thủ hàn diêu có chút tương đồng nhưng cũng khác biệt, có thể dùng để kiếm tiền. Ta vội bảo tiểu nhị gọi thầy kể chuyện đến, kể câu chuyện này vào giờ cao điểm buổi tối.
34
Khi thế tử gia trở về, cả phủ Quốc Công vô cùng phấn khởi.
Cổng nhà gần như được lau sạch đến mười lần.
Dì mẫu cũng rất vui mừng, vì phu nhân rất vui. Mà phu nhân vui, cả nhà đều được thưởng. Dì mẫu nhận được vài xấp vải thượng hạng, có thể may áo mới.
Dự cảm rằng phủ Quốc Công sắp tới sẽ ngập tràn sơn hào hải vị, ta quyết định đến ở cùng dì mẫu để được ăn ngon.
Hơn nữa, ta và thế tử gia ít nhiều cũng có chút giao tình, kết thân một chút, sau này nhờ vả cũng dễ.
Ngày thế tử gia trở về, quả nhiên phủ mở tiệc lớn, một căn phòng đầy họ hàng, làm sáu bàn tiệc. Ta ngồi cạnh dì mẫu ở một góc.
Thế tử gia đã thay trang phục, nghe nói còn vào cung nhận thưởng và được phong chức.
Hắn ngồi cạnh cha mình, Quốc Công gia. Người lớn trong nhà nhìn hắn như nhìn vàng ngọc, nụ cười trên mặt có thể kẹp được ruồi.
Ta nhất thời lại có chút ghen tị với hắn.
Làm đàn ông thật tốt, làm gì cũng được khen ngợi.
Nhưng phủ Quốc Công giàu có, thức ăn cũng ngon, dì mẫu không ngần ngại gắp đồ ăn cho ta. Tốc độ ấy khiến mấy dì mẫu khác cùng bàn nhìn không chớp mắt. Ngay sau đó, cả bàn tiệc bắt đầu tranh nhau gắp đồ ăn, tốc độ tăng hẳn lên.
Ta cảm nhận rõ ràng, ở đâu cũng có sự cạnh tranh rất lớn.
35
Sau khi nâng chén và nói những lời chúc tụng tốt đẹp, ăn uống no nê, ta xoa cái bụng hơi tròn, theo dì mẫu trở về viện của bà.
Trên đường đi, ta suy nghĩ về ánh mắt thế tử gia nhìn ta.
Ừm...
Mang theo chút ý cười.
Nhưng dường như hắn nhìn ai cũng vậy.
Hơn nữa, hắn có uống rượu.
Ta nhất thời không biết hắn còn nhớ ta hay không.
Lại nhất thời thấy ghen tị hơn.
Thật tốt quá, nếu ta cũng có thể được tung hô như hắn sau mỗi lần đi xa trở về.
Lại thấy bất công.
Tiệc rượu uống khá nhiều, ta hơi choáng váng, liền về phòng mình nghỉ ngơi.
Đang ngủ mơ màng, bỗng cảm thấy có người đang hôn mình?!
Ta lập tức vung nắm đấm, đấm người đó ngã lăn xuống đất.
Vén màn nhìn ra, hóa ra là thế tử gia.
Ta sững sờ.
Hắn cũng sững sờ.
Hắn xoa m,áu trên mặt, nhăn nhó vì đau.
"Ngài làm cái gì thế!" Ta lập tức lớn tiếng: "Ta đánh ngài, tay ta cũng đau đấy!"
36
Thế tử gia đứng dậy, nói:
"Lúc nãy ta chưa kịp nói chuyện tử tế, vừa thoát thân xong là ta đến tìm ngươi ngay."
Đúng là người mới trở về từ phương xa, khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Ta cũng quên luôn việc chất vấn hắn về chuyện định xâm phạm ta, liền hỏi:
"Đi đánh trận thế nào rồi? Hoàng thượng phong cho ngài tước Đại tướng quân, so với tước vị Quốc Công của cha ngài thì sao?"
"Không bằng cha ta được." Hắn xoa xoa má bị ta đấm sưng, nói:
"Dù sao thì tước vị nhà ta là ông nội ta cùng Tiên đế giành được. Mà này, ngươi không thể nhẹ tay hơn sao?"
Ta rót cho hắn một bát nước:
"Rồi sao nữa?"
"Nhưng ta cũng coi như đã có chút thành tựu." Hắn nói:
"Dù gì ta cũng đã xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta rồi. Ngươi chờ ngày xuất giá đi."
Ta thực sự cảm thấy những câu chuyện trong tiểu thuyết không đáng tin chút nào.
Nhưng nhất thời lại có chút mơ hồ.
Vì ta không biết việc kết hôn có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, họ hàng nhà hắn đông như quân Nguyên, mọi chuyện đều phức tạp, chẳng bằng ta mở cửa tiệm kiếm tiền còn hơn.
"Ngươi làm sao vậy? Sao lại có biểu cảm đó?" Hắn cau mày hỏi.
"Ta nghe nói ngươi sống rất vui vẻ trong hơn một năm qua mà."
Nói cứ như ta không vui vẻ bao giờ vậy.
Ta nghiêm túc đáp:
"Ta muốn nói với ngài một chuyện."
Hắn làm ra vẻ lắng nghe.
37
Ta nịnh nọt nói:
"Đã muốn cưới ta, chắc ngài cũng có chút tình cảm với ta chứ?"
"Tất nhiên, ta rất thích ngươi." Nói rồi mặt hắn đỏ bừng, lại nói thêm:
"Đó là chuyện bình thường thôi mà. Dù sao, ngươi cũng đã là người của ta, ta thích ngươi cũng là điều nên làm."
Lòng ta cảm thấy rất vui. Được người như thế tử gia – một người có ánh mắt luôn nhìn từ trên cao – yêu thích, chứng tỏ ta quả thực rất xuất sắc.
Ta phấn khởi nói:
"Vậy ta xin ngài một thứ, ngài sẽ không tiếc chứ?"
"Ngươi cứ nói đi, của ta cũng là của ngươi."
Trong lòng ta lập tức dâng lên sự ngưỡng mộ.
Xem kìa, thật là một người rộng rãi!
Ta hào hứng nói:
"Vậy ngài mau đưa giấy bán thân của Trường Sinh cho ta đi. Thằng nhóc này cứ khăng khăng muốn quay lại làm việc cho ngài. Đúng là đầu óc cứng nhắc. Tuy ta không quyền thế như nhà ngài, nhưng ta cũng cho ăn ngon ở tốt, sao nuôi không thuần được? Ta không thể để hắn đi."
Mặt thế tử gia thoáng cứng lại, một lúc sau mới không chắc chắn hỏi:
"Ngươi muốn giấy bán thân của Trường Sinh?"
Ta gật đầu:
"Ngài còn người nào giỏi giang như vậy không? Nếu có thì cho ta thêm hai người nữa được không? Ta phát hiện ra người ngài nuôi đều rất tài giỏi. Có bí quyết gì không? Đừng giấu ta, chúng ta chẳng phải sắp thành thân rồi sao? Chỉ ta với... Ê, ê, ngài đi đâu vậy? Còn chưa nói xong mà..."
Ra ngoài hơn một năm, hắn vẫn như vậy, nói chuyện chưa xong đã bỏ đi.
38
Hoàng thượng thật sự đã ban hôn cho chúng ta.
Mẫu thân của thế tử gia nhìn ta với ánh mắt như muốn gi,et người.
Ta run rẩy nói với dì mẫu:
"Chuyện này không phải do con cầu xin, là thế tử gia bị mỡ heo che mắt nên đi cầu xin, phu nhân đừng hiểu lầm con."
Dì mẫu nhấm nháp hạt dưa, nói:
"Sợ gì chứ, dù sao cũng là chỉ dụ của hoàng thượng, ai cũng không thể chống lại."
Ta cảm nhận sâu sắc rằng cuộc sống hôn nhân sắp tới sẽ chẳng dễ dàng gì.
Khi đến khách sạn kiểm tra sổ sách, ta nhìn thấy Trường Sinh.
Hắn thấy ta, chạy còn nhanh hơn thỏ, lại còn khập khiễng.
Ta hỏi tiểu nhị:
"Quản lý lớn bị sao thế? Đau mông à?"
Tiểu nhị nhìn theo hướng Trường Sinh biến mất, nói:
"Quản lý nói, phụ nữ đều là cọp cái, dù có là cọp cái của mình hay không, cũng phải tránh xa, nếu không sẽ bị đánh đến nở hoa mông."
Ta trừng mắt nhìn tiểu nhị:
"Nói mấy chuyện vớ vẩn gì thế? Ý đó là sao?"
Tiểu nhị gãi đầu:
"Quản lý nói với tiểu nhân như vậy, tiểu nhân cũng không hiểu ạ."
"Thôi đi làm việc đi." Ta đuổi hắn đi.
Đúng lúc thế tử gia đến khách sạn tìm ta.
Ta hỏi hắn:
"Trường Sinh bị sao thế? Ngài biết không?"
39
Vừa nói, ta vừa quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Chẳng lẽ thế tử gia thích nam nhân? Cưới ta chỉ để che mắt thiên hạ?
Nếu không sao hắn không có thông phòng nha hoàn?
Hay là vì đã có thông phòng tiểu tư?
Vừa trở về đã không nhịn được mà khiến Trường Sinh "nở hoa mông"?
"Hắn phạm chút lỗi, ta phạt hắn vài roi. Nhưng không sao, ta thưởng cho hắn một rương bạc."
Ta ngẩn ra:
"Một rương bạc? Một rương? Một rương?"
Hắn nhìn ta như thể rất kỳ lạ:
"Có gì ngạc nhiên đâu? Hắn làm việc rất tốt, ta luôn thưởng phạt rõ ràng. À, hắn không muốn ta đưa giấy bán thân cho ngươi. Nhưng sau khi ngươi gả cho ta, ngươi cũng là chủ nhân của hắn, những cửa tiệm này hắn sẽ giúp ngươi quản lý."
???
Thảo nào hắn không chịu ở với ta!
Không sớm nói là vì vấn đề tiền bạc?
Ta cứ tưởng Trường Sinh thật thà chất phác chứ!
Một rương bạc, ta kiếm một năm có được chừng đó không?
40
Sau khi chuyện cưới hỏi được lên lịch, ta được phu nhân gọi đến để dạy cách quản lý gia đình.
Ta còn tưởng bà sẽ làm khó ta, bắt ta chịu khổ.
Không ngờ, dù không cam tâm, bà vẫn công bằng dạy ta rất nhiều thứ.
Ta nghĩ những thứ này tạm thời chưa cần dùng ở phủ Quốc Công, nhưng có thể áp dụng vào tiệm và khách sạn của ta.
Thế là ta vô cùng nhiệt tình với phu nhân.
Từ khi nhận ra nịnh phu nhân sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn, ta bắt đầu nịnh bà mà không biết giới hạn.
Điều này khiến ta rơi vào sự nghi ngờ sâu sắc về bản thân.
Thế tử gia tình cờ gặp ta trên đường, hỏi:
"Ngươi sao vậy? Sao lại có biểu cảm đó?"
Ta dừng bước, nhìn hắn, hỏi:
"Ngài nghĩ, ta là người như thế nào?"
Lúc đó, ta đang ôm một bộ trang sức phu nhân thưởng cho, vì ta đã nịnh bà rằng:
"Phu nhân thật là người tốt, đúng là tiên nữ trên trời, không chỉ bọn con mà cả các dì thiếp cũng không dám ghen tị nhan sắc phu nhân. Nhờ có phu nhân mà phủ Quốc Công mới lâu bền như vậy."
Bà liền nói, nếu ta là con gái bà thì tốt biết mấy, rồi thưởng cho ta bộ trang sức đắt đỏ này.
Hắn nhìn ta, nói:
"Ngươi cũng khá xinh đẹp. Trừ việc rất thích tiền, hơi hung dữ, tham lợi nhỏ, thỉnh thoảng hơi ngốc, suy nghĩ thì kỳ quái, còn lại đều ổn. Sao vậy?"
Nghe xong, ta trợn mắt, lập tức không muốn nói chuyện với hắn nữa.
41
Sau những tháng ngày bận rộn chuẩn bị hôn lễ và học nghi lễ, cuối cùng ta cũng thuận lợi gả vào phủ Quốc Công.
Tất cả cửa tiệm của ta đều trở thành của hồi môn.
Ngày thành hôn, Trường Sinh mặc một bộ đồ mới tinh, nhìn là biết rất đắt, đi theo sau thế tử gia rước dâu.
Ta liếc nhìn hắn, lập tức hắn quay đi, co rúm lại, trốn phía sau thế tử gia.
Ta chậc lưỡi một tiếng.
Chạm phải ánh mắt mỉm cười của thế tử gia, ta giơ khăn tay vẫy hắn, cũng cười đáp lại.
Bà mối lập tức bước đến, kéo rèm kiệu xuống.