Trân Châu Quang - Chương 5:

Cập nhật lúc: 2024-12-16 12:26:00

Đến khi nói ra hai chữ "tình nguyện", mọi lý lẽ và toán tính trên đời đều trở nên vô nghĩa, không thể hiểu rõ, cũng chẳng thể tính toán được nữa.

 

Tạ Vô Trần im lặng rất lâu, ánh mắt hắn mang nửa phần do dự, nửa phần hoang mang.

 

Cuối cùng, hắn nhận ra mình nợ ta một câu xin lỗi.

 

"…Xin lỗi. Trước kia ta không nên nói ngươi như vậy."

 

"Không sao, ngươi đã cứu Đại Hoàng, từ lâu đã không nợ ta gì nữa."

 

Ta không muốn oán hận hắn.

 

Giống như việc cứ lo lắng chiếc chuồng gà bị gió bắc thổi tung, mà phải thức dậy nhiều lần trong đêm đông để kiểm tra.

 

Như vậy quá mệt mỏi.

 

Thẩm Đồng Quang lo lắng kéo tay áo ta:

 

"Trân Châu, ta sẽ không bao giờ lừa nàng nữa, ta thề đấy."

 

 11

 

Một mùa đông trôi qua, lại đến mùa xuân tràn ngập hoa đào khắp làng.

 

Làng mở một trường học, và Thẩm Đồng Quang thực sự trở thành tiên sinh dạy chữ.

 

Tạ Vô Trần cũng ở lại làng Lý Gia, mở một y quán miễn phí, chữa bệnh và phát thuốc cho dân làng.

 

Thi Vũ đã đến tìm hắn vài lần, nhưng không thể thuyết phục được hắn trở về.

 

"Ta cần ở đây để hỏi lòng mình, tìm đạo của ta, từ bỏ sự kiêu ngạo và bất kính." Tạ Vô Trần nói, "Ý của sư tôn khi để ta đến đây, bây giờ ta đã hiểu."

 

Khi trái thanh lộc trên cành vẫn còn xanh, ta và Thẩm Đồng Quang tổ chức lại hôn lễ.

 

Khách đến dự vẫn còn e dè, thỉnh thoảng liếc nhìn Tạ Vô Trần ngồi ở bên.

 

Tạ Vô Trần giờ đây chữa bệnh cứu người, thanh kiếm kia đã lâu không dùng đến.

 

Hắn mặc vải thô, đi giày cỏ, thoạt nhìn chẳng khác gì phàm nhân.

 

Nếu không phải năm đó hắn phá đám một hôn lễ, dân làng Lý Gia có lẽ đã quên mất vị đại phu dịu dàng này từng là một kiếm tu.

 

Khách đến dự khá đông.

 

Ngay cả Trương Mã Tử cũng đến, mang theo hai con gà, nhưng ngại không dám vào ngồi.

 

"Vẫn còn chỗ đấy." Ta mỉm cười, "Đến thì là khách, ngươi vào đi."

 

Oan gia nên hóa giải, không nên kết oán. Huống hồ cũng chẳng phải thù hằn sâu nặng gì.

 

Thậm chí còn có một lão ăn mày đầy vết lở loét đến tặng 20 văn làm lễ mừng.

 

Ta nhìn kỹ, cảm thấy hơi quen nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.

 

Ngược lại, Tạ Vô Trần lại sửng sốt.

 

Lão ăn mày xua tay, ngắt lời câu nói đầy kinh ngạc của Tạ Vô Trần:

 

"Sư…"

 

Ông cụ chỉ phủi tay áo, rồi nhẹ nhàng rời đi.

 

Tiễn khách cả một ngày, cuối cùng màn đêm yên tĩnh cũng buông xuống.

 

Đại Hoàng vẫy đuôi đến mệt, giờ yên lặng cuộn tròn trong ổ ngủ.

 

Trong căn phòng chỉ còn ánh nến leo lét, ta và Thẩm Đồng Quang ngồi đối diện.

 

Thẩm Đồng Quang mặc bộ hỷ phục đỏ, không giống tiên sinh dạy chữ chút nào.

 

Trông hắn lại giống một yêu tinh hút máu quyến rũ người khác hơn.

 

Bộ đồ đỏ làm nổi bật ánh sáng trong mắt hắn, đẹp đến mức ta không thể dời ánh nhìn.

 

"Thẩm Đồng Quang, chàng từng làm chuyện gì xấu chưa?"

 

Ta sợ hắn từng làm việc gì *thương thiên hại lý, sẽ bị thiên lôi trừng phạt.

 

(thương thiên hại lý: việc làm tàn ác, trái với đạo lý, đi ngược lại lẽ trời và luân thường đạo đức.)

 

Thẩm Đồng Quang hốt hoảng:

 

"Ta chưa làm chuyện xấu! Làm chuyện xấu, giết người thì Thao Thiết sẽ bị thiên đạo trừng trị!”

 

"Nhưng những kẻ thông minh trong tộc Thao Thiết đã học được cách đổi điều ước lấy trái tim phàm nhân để ăn.”

 

"Ba năm trước, ta khó khăn lắm mới đợi đến lúc trăm tuổi để được xuống nhân gian ăn tim, ai ngờ vừa ra khỏi núi đã bị sư tôn của Tạ Vô Trần dùng một kiếm đánh bại.”

 

"Ông lão đó không cho ta ăn tim người, còn bảo ta ngu ngốc, dù đã hóa hình người, vẫn là một con súc sinh chẳng hiểu chuyện, một vạn năm cũng không thể thành đạo.”

 

"Ta thông minh như vậy, làm sao chịu phục? Tất nhiên phải hỏi ông ta tại sao.”

 

"Ông ấy nói, khi nào ta gặp được một trái tim nguyện ý dâng cho ta, mà ta lại không nỡ ăn, thì ta mới giác ngộ."

 

Thẩm Đồng Quang nghĩ một lát, rồi ôm chặt lấy ta, có chút sợ hãi:

 

"May là ta chưa ăn tim người, nếu không chắc chẳng được ăn bánh ngọt của Trân Châu."

 

Ta nghĩ, khi đó hắn đã trăm tuổi, còn có thể sống thêm ngàn năm.

 

Hắn ăn khỏe như vậy, nếu ngàn năm không ai làm bánh ngọt cho hắn thì biết làm sao?

 

"Thế nếu ta già đi, chết rồi, chàng sẽ làm thế nào?"

 

Thẩm Đồng Quang hôn nhẹ lên má ta:

 

"Ta đã nghĩ xong từ lâu rồi!”

 

"Ta sẽ đợi, đợi nàng trăm năm sau biến thành một bà lão nhỏ bé. Đợi nàng chết, ta sẽ ăn trái tim của nàng.”

 

"Lúc đó ta sẽ trở thành thần thú lợi hại nhất, là đại vương Thao Thiết hô phong hoán vũ"

 

"Đại vương Thao Thiết muốn đi đâu thì đi, không ai quản nổi, cũng không ai làm tổn thương được ta."

 

Ta ngước nhìn khuôn mặt đầy tự mãn của Thẩm Đồng Quang, ngưỡng mộ hỏi:

 

"Vậy sau khi làm đại vương Thao Thiết, chàng sẽ làm gì?"

 

Đến lúc đó, Thẩm Đồng Quang hẳn sẽ uy phong lẫm liệt.

 

Chỉ tiếc là ta có lẽ không được nhìn thấy nữa.

 

"Đại vương Thao Thiết sẽ đứng chờ bên cầu Nại Hà, sẽ xuống nhân gian mà đợi, chẳng ai dám đuổi hắn đi.”

 

"Hắn cứ chờ mãi, đợi mãi, người ta sẽ hỏi: Đây là công tử nhà ai? Đang chờ ai vậy?"

 

Thẩm Đồng Quang kiêu hãnh ngẩng cao cằm:

 

"Là công tử nhà Lý Trân Châu, tất nhiên là đang chờ Lý Trân Châu!"

 

(Mỗi ngày chỉ thích là Cá Muối dịch, Cấm reup)

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.