TRỪNG PHẠT NGỌT NGÀO - Chương 13: TRỪNG PHẠT NGỌT NGÀO
Cập nhật lúc: 2024-12-31 09:24:45
Nàng suốt ngày co mình trong cung Trung Chính, chẳng gặp ai, ta cũng chẳng bao giờ chủ động làm phiền.
Nhưng, chúng ta phải diễn cho thật sâu.
Chúng ta phối hợp rất ăn ý.
Tần Duệ tin thật.
Đúng là một tên ngốc.
"Không ngờ hai người lại hợp ý nhau đến vậy. Hà Cẩm Bình rất dịu dàng hiền thục, là mẫu mực của khuê nữ. Khi mới lấy nàng ấy, trẫm đã nghĩ, trẫm có đức gì, tài gì mà lấy được một hiền phụ như thế."
Trong lòng ta không ngừng phỉ nhổ hắn.
Một hiền phụ như thế mà ngươi khiến nàng sắp ch,et, ngươi quả là tài giỏi.
Hà Cẩm Bình nghe vậy liền bật cười:
"Đàn ông ấy mà, ngươi tưởng hắn ngu ngốc, thực ra không phải. Hắn chỉ tin vào những gì có lợi cho mình mà thôi."
Chuyện ta và Hà Cẩm Bình có thân thiết hay không không quan trọng, quan trọng là chuyện này tốt đẹp khi được ghi lại trong sử sách.
Nàng phải ch,et một cách đẹp đẽ vì danh dự gia tộc, ta cũng cần nàng ch,et một cách đẹp đẽ để giúp phụ thân ta dễ dàng thăng tiến hơn.
"Phương Ngọc Xích, bất kể vì lý do gì, trước khi ch,et, ngươi tận tình chăm sóc ta, ta thật sự cảm kích. Ta sẽ nói với ngươi một điều mà ta hối hận nhất trong đời—"
Ta ghé tai lắng nghe.
"Điều ta hối hận nhất, là đã từng thật lòng yêu hắn."
Nói xong câu đó không bao lâu, Hà Cẩm Bình qua đời.
Tần Duệ khóc rất thương tâm.
Khóc rất thật.
Cứ như thể hắn từng yêu Hà Cẩm Bình lắm vậy.
Nếu thật sự yêu, liệu hắn có lạnh nhạt với nàng ngay từ khi mới cưới, chỉ sủng ái Quách thị?
Nếu thật sự yêu, liệu hắn có vì một ánh mắt mà chuyên sủng Nhụy phi suốt ba năm?
Nghe nói trong ba năm đó, hắn đã vét cạn quốc khố để cung phụng Nhụy phi.
Nếu thật sự yêu, liệu hắn có để mặc Đức phi lộng hành, làm mất mặt Hà Cẩm Bình?
Quách Lệ Phi từng kể:
"Ta là gì, năm xưa Đức phi mới là người khiến Hà Cẩm Bình không ngẩng đầu lên được."
Rõ ràng hắn chẳng yêu nàng đến vậy.
Điều Tần Duệ hoài niệm, có chăng chỉ là sự nhẫn nhịn và bao dung vô hạn của Hà Cẩm Bình.
Hắn nhớ nhung cái cảm giác một người phụ nữ không ngừng nhượng bộ hắn mà thôi.
Sau này, hắn mới nhận ra Hà Cẩm Bình buông xuôi, còn Quách Lệ Phi thì quản lý hậu cung rối tinh rối mù.
Hắn, hoàng đế, chẳng được yên thân chút nào.
Đức phi lộng hành nhất là khi thai của Lục Chiêu nghi không rõ lý do mà bị sảy.
Chính là Lục Chiêu nghi, người mà nghe nói trước đây luôn vui vẻ, hay cười.
Hậu cung có quy củ nghiêm ngặt, ai làm gì, làm thế nào, sao có thể không điều tra ra?
Tần Duệ để Đức phi làm càn, đợi đến lúc thích hợp mới gắn tội danh cho nàng.
Ha, chẳng qua là chiêu "dựng lên rồi gi,et" mà thôi.
Tần Duệ để đối phó với Đức phi và gia tộc của nàng, đã dùng cách này.
Kiếp trước ta là một kẻ ác quan, đối với cách "dựng lên rồi gi,et" này, ta rõ như lòng bàn tay.
Thường thì để nâng một người lên, phải dìm vài người khác xuống, như vậy mới tôn lên địa vị đặc biệt của kẻ được nâng.
Hà Cẩm Bình chính là người bị dìm xuống.
Hiện tại, Tần Duệ muốn mạnh tay, những thế lực như gia tộc của Đức phi ở tiền triều đã không còn. Hà Cẩm Bình ch,et đúng lúc, đã đến thời điểm để một người như ta – quyết đoán mạnh mẽ – quản lý hậu cung thay hắn.
Ta thuận lợi trở thành kế hậu.
Khi làm hoàng hậu, Tần Duệ bắt đầu sủng ái Vu Phụng Kiều.
Ta không quan tâm hắn sủng ái ai.
Là hoàng đế, hắn thích chơi trò cân bằng ở tiền triều, trong hậu cung đôi khi cũng diễn lại vở kịch ấy.
Ta làm hoàng hậu, hắn quay đầu sủng ái Vu Quý phi.
Cũng tốt thôi. Hắn thích ai, ta cũng sẽ cưng chiều người đó.
Ai dám lười nhác với Vu Phụng Kiều, ta liền phạt kẻ đó tội "hình phạt trong thùng."
Chính là nhốt vào thùng, chỉ lộ đầu ra ngoài, giam 12 canh giờ, mọi thứ thải ra đều trong thùng.
Ta thậm chí còn sai khiêng thùng giam người đến trước mặt Vu Phụng Kiều để nàng xem.
Nàng không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Từ đó, mọi việc trong cung đều lấy Vu Phụng Kiều làm đầu.
Càng như vậy, nàng càng sợ ta.
"Nương nương, người đáng kính nhất trong cung chính là hoàng hậu, sao mọi chuyện đều phải lấy thần thiếp làm đầu?"
Tần Duệ không thèm để tâm:
"Hoàng hậu chính là người đáng kính nhất. Phu thê một thể, trẫm thích ngươi, hoàng hậu đương nhiên cũng thích ngươi."
Ta vô cùng đồng ý với cách nói này. Hoàng thượng thích ai, ta cũng đối tốt với người đó. Hoàng thượng ghét ai, ta sẽ thay hắn dạy dỗ kẻ đó. Đơn giản thôi.
Ta là hoàng hậu, nhưng không phải thê tử của hắn. Ta chỉ là một thanh kiếm lợi dụng uy thế của hắn mà thôi, điều ta muốn chỉ là nếm trải khoái cảm khi khiến kẻ khác kinh sợ.
Vu Phụng Kiều dường như cuối cùng cũng hiểu ra điều này.
"Hoàng hậu nương nương, cầu xin người. Nếu một ngày nào đó, hoàng thượng không còn sủng ái thần thiếp nữa, nếu phụ mẫu của thần thiếp làm sai điều gì, xin nương nương tha cho thần thiếp một con đường sống."
Ta cười nhạt, để lộ hàm răng trắng sắc nhọn.
"Hoàng thượng cho ngươi con đường sống, ta đương nhiên cũng cho. Hoàng thượng không cho, thì ta sẽ làm đúng như hắn muốn, tuyệt đối không làm trái ý hắn."
Toàn thân Vu Phụng Kiều run lên bần bật.
Ta không hiểu nàng run rẩy vì điều gì.
Một cô gái, được nuông chiều từ nhỏ, gan dạ thật nhỏ bé.
Tần Duệ rõ ràng đối xử rất tốt với nàng, nhưng nàng lại luôn sợ hãi từng ngày.
Vu Phụng Kiều bệnh rồi, từ chối thị tẩm, lấy lý do bệnh không ra ngoài.
Tần Duệ cũng không ép buộc, chỉ lệnh cho thái y chữa trị cẩn thận.
Hắn bắt đầu chuẩn bị tuyển tú, hậu cung sắp đón thêm một loạt tân nhân.
Từ Nhụy Hoa sau khi sảy thai sức khỏe vẫn không phục hồi.
Nàng ngày càng xanh xao, mang vẻ mặt đầy oán hận.
Nhà họ Từ không ngừng nịnh bợ phụ thân ta, mong muốn để Từ Nhụy Liên tham gia tuyển tú.
Ta ra hiệu cho phụ thân, sau khi nhận được khoản lợi lộc lớn từ họ Từ, đồng ý để Nhụy Liên tham gia tuyển tú.
Dù rằng tuổi của nàng hơi lớn, nhưng nếu khéo léo xử lý thì vẫn có thể tham gia.
Từ Nhụy Hoa cũng biết ý đồ của gia đình, nàng giận dữ vô cùng.
Chính nàng giờ đây đã là con tốt thí, bị gia tộc bỏ rơi.
Nàng chạy đến gặp Tần Duệ, nói:
"Tiểu muội của thần thiếp tư chất nông cạn, từng phạm sai lầm lớn, bị đuổi ra trang trại mấy năm, làm sao có thể vào cung được?"
Tần Duệ nhìn Từ Nhụy Hoa, vẻ mặt đầy chán ghét.
Hắn rất ghét loại người cắn sau lưng gia đình, hoặc cũng có thể đây chỉ là cái cớ, vì hắn đã chán nàng.
"Biết sai mà sửa, không gì tốt hơn. Từ Chiêu nghi, ngươi là đại tỷ, mà lại quá khắt khe với tiểu muội mình rồi."
Ánh mắt của Từ Nhụy Hoa hoàn toàn mất đi ánh sáng.
17
Tuyển tú lại chọn ra một nhóm người mới.
Điều bất ngờ là Phương Ngọc Oanh không đến tham gia tuyển tú.
"Nàng không muốn vào cung sao?"
Ta hỏi phụ thân.
"Con trai của tổng đốc Nam tỉnh để ý đến nó rồi."
Phụ thân giải thích.
Ta gật đầu.
Con trai tổng đốc Nam tỉnh có họ ngoại ở kinh thành, đang học hành ở đó và kết bạn với Phương Ngọc Minh.
Cũng là một điều tốt.
"Các muội đều có nơi chốn tốt đẹp, thật là hay."
Thật lòng mà nói, ta cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào Phương Ngọc Oanh. Nàng còn nhỏ, ta nghi ngờ liệu nàng có thể hoàn toàn thu phục được trái tim của hoàng đế hay không.
Con trai của tổng đốc Nam tỉnh chỉ là một thanh niên trẻ, bị mê hoặc bởi thiếu nữ, dễ dàng kiểm soát hơn.
Hai muội muội của ta đều gả tốt, nhà họ Phương kết thân được với các gia đình danh giá, mối quan hệ vươn xa cả kinh thành lẫn các tỉnh, văn võ đều có.
Ta, làm hoàng hậu, cũng vững vàng hơn.
"Con gái, hãy mau sinh cho hoàng thượng một hoàng tử."
Hai muội không vào cung, ta đành tự mình sinh con.
Thật phiền toái.
Ta lệnh cho thái y chẩn đoán, họ đều nói thân thể ta không có vấn đề gì.
Tần Duệ vẫn thường xuyên ở lại cung của ta, mỗi tháng khoảng ba đến bốn ngày.
Nhưng ta nghi ngờ rằng, có khi đám quỷ dưới địa phủ đã sắp đặt để số mệnh của ta là vô sinh.
Vì đã là nữ, họ nhất định muốn ta không được vui vẻ.
Phụ nữ không sinh được con, cứ như là tội ác trời không dung.
Nhưng đúng là vậy, phụ nữ thì có ích gì, nếu không phải để sinh con?
Tần Duệ chưa từng cho ta uống thứ gì kỳ lạ, hắn thậm chí còn rất mong ta sinh con.
Bây giờ nếu ta sinh được một hoàng tử, sẽ trở thành đứa con đích tôn mà hắn luôn mong đợi.
"Khi tiên hoàng hậu mang thai, trẫm đã vô cùng mong đợi. Nhưng tiếc là..."
Tiếc cái gì? Khi Hà Cẩm Bình khó khăn lắm mới mang thai, bị Quách Lệ Phi và Đức phi thay nhau gây khó dễ, đến mức sảy thai, Tần Duệ thậm chí không nói một lời.
Hà Cẩm Bình từ đó đ,au lòng, bệnh không khỏi.
Chỉ là, ta không hứng thú với việc sinh con.
Con trai của Cao quý phi và Lục Chiêu nghi, ta quan sát, đều ổn.
Tuyển tú lại chọn thêm người mới, Tần Duệ nhất định sẽ có thêm nhiều con trai. Ta hoàn toàn có thể chọn một con đường khác.
Ta sẽ nắm chắc quyền lực của hoàng hậu, rồi lan truyền rằng ta muốn nuôi dưỡng một hoàng tử triển vọng bên mình.
Như vậy, tất cả các phi tần có con trai sẽ đến cầu cạnh ta.
Phương Ngọc Nhiênn gửi thư, nói rằng tiểu cô (em chồng) của nàng ta đã được chọn vào cung.
Nàng cho biết, tiểu cô của nàng rất ngưỡng mộ Tần Duệ.
Phương Ngọc Nhiên nói, đây là một nữ nhân không thích hợp vào cung. Vì an toàn của gia đình chồng, nàng nhờ ta tìm cách xử lý nữ nhân này.
Ta rất thích cách giao tiếp thẳng thắn của Phương Ngọc Nhiên.
Không vòng vo.
Ta quan sát Lư Y Y, quả thật, nàng rất yêu mến Tần Duệ, là một kẻ ngốc nghếch.
Phụ nữ trong cung, kể cả Quách Lệ Phi, dù có tình cảm thật lòng với Tần Duệ, cũng không ai yêu đến mức này.
Nàng mê mẩn bóng hình của Tần Duệ.
"Hoàng hậu, nghĩ cách để Lư Chiêu dung an phận."
Đó là chỉ thị của Tần Duệ dành cho ta.