TRỪNG PHẠT NGỌT NGÀO - Chương 6: TRỪNG PHẠT NGỌT NGÀO

Cập nhật lúc: 2024-12-31 09:21:54

Từ Nhụy Hoa và Quách Lệ Phi chỉ đành im lặng.


Tuy nhiên, tối đó hoàng thượng lại ngủ lại chỗ ta một lần nữa.


Ngày hôm sau, Quách Lệ Phi như nắm được bằng chứng, nói:


"Hiền phi nương nương, chẳng phải ngươi nói người được sủng ái một mình sẽ thành yêu phi, đáng bị thiêu ch,et sao?"


Ta không ngẩng đầu lên:


"Lệ phi nương nương, nghe nói năm xưa người từng liên tục hầu hạ hoàng thượng mười mấy ngày, nếu phải đốt, cũng nên đốt người trước."


Nghe ta nói, có người bật cười thành tiếng.


Là Lục Chiêu nghi.


Nghe nói trước kia nàng cũng từng được sủng ái khắp hậu cung, về sau thì mai danh ẩn tích.


Nghe nói nàng từng rất hay cười, chắc thuộc dạng hoạt bát lanh lợi.


Nhưng từ khi ta vào cung, hiếm khi thấy nàng nở nụ cười.


Quách Lệ Phi nhìn ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.


Ta cười nhạt với nàng:


"Lệ phi nương nương, thần thiếp có chỗ nào sai sót, đã có hoàng hậu nương nương chỉ dạy. Người dù là bậc tiền bối trong cung, cũng không cần làm thay bổn phận của hoàng hậu. Chẳng lẽ, người có ý muốn thay thế hoàng hậu sao?"


Quách Lệ Phi bất giác run lên.


Đúng lúc này, tổng quản thái giám cao giọng báo: Hoàng thượng giá lâm.


Quách Lệ Phi vội vàng làm vẻ ủy khuất đẫm lệ.


Ta vẫn không chút biểu cảm.


Hoàng thượng bước vào, ngồi xuống, nhìn thấy mắt đỏ hoe của Quách Lệ Phi, dĩ nhiên phải hỏi:


"Lệ phi, nàng làm sao vậy?"


Ta nhanh nhảu lên tiếng:


"Lệ phi nương nương cảm thấy thần thiếp liên tục được lâm hạnh là không đúng, muốn thay hoàng hậu nương nương răn dạy thần thiếp."


Kiếp trước làm ngục lại, ta đúc kết được kinh nghiệm rằng miệng lưỡi phải nhanh nhạy, đặc biệt là trong việc đổ tội cho người khác, chỉ cần nhanh tay gắn tội lên người đối phương, là thắng rồi.


Chỉ cần đối phương bắt đầu tự minh oan, sẽ rơi vào thế lúng túng.


Ta từng đứng giữa triều đình, đổ liền tám mươi tám tội danh, khiến lão thái sư thổ huyết mà ch,et.


Quách Lệ Phi "phịch" một tiếng quỳ xuống:


"Hoàng thượng, thần thiếp không có, thần thiếp không có!"


Tần Duệ nhìn Hà Cẩm Bình.


Hà Cẩm Bình thật khéo léo:


"Hoàng thượng, thần thiếp đ,au đầu quá..."


Nói rồi nàng lảo đảo muốn ngã.


Mặt Quách Lệ Phi tái xanh, trắng bệch đến đáng sợ.


Mỗi lần nàng làm loạn, Hà Cẩm Bình đều im lặng, đúng là coi hoàng hậu này như bù nhìn.


Nữ quan bên cạnh Hà Cẩm Bình định đỡ nàng lui về nghỉ ngơi, Tần Duệ cũng không ngăn được.


Hắn lạnh lùng nhìn Quách Lệ Phi:


"Nàng cũng là người cũ trong cung, hầu hạ ta nhiều năm, sao vẫn không biết chừng mực."


Rồi hắn quay sang ta:


"Hiền phi nghĩ trẫm nên xử lý Lệ phi thế nào?"


Ta biết, thường thì phi tần lúc này sẽ quỳ xuống, giả vờ cầu xin cho Quách Lệ Phi, như vậy vừa tỏ ra rộng lượng, vừa giúp hoàng thượng có cớ giảng hòa, khiến hai người "hóa giải hiềm khích".


Như thế, Quách Lệ Phi không bị phạt, hoàng thượng khen ngợi ta độ lượng, còn có thể nhân cơ hội sủng ái ta thêm vài ngày, không ai nói ta độc sủng.


Ta lại không làm vậy.


"Hoàng thượng, Lệ phi nương nương đố kỵ, phạm vào đại kỵ trong cung. Nàng coi hoàng hậu nương nương như không tồn tại, gây ồn ào không ngừng, lại còn chia rẽ thần thiếp và Từ chiêu nghi. Thần thiếp nghĩ, Lệ phi nương nương nên tháo trâm, chân trần về cung, lấy đó làm hình phạt cho việc thất lễ trước hoàng hậu. Lệ phi dù sao cũng là bậc cao quý, không thể tùy tiện thể phạt, chi bằng đóng cửa suy nghĩ một tháng, chép một cuốn Nữ tắc để răn mình."


Quách Lệ Phi trợn tròn mắt:


"Thần thiếp, thần thiếp..."


"Vậy cứ làm như Hiền phi nói, người đâu, tháo trâm, cởi giày của Lệ phi!"


Một mái tóc đen tuyền của Lệ phi xõa xuống.


Đôi chân nàng rất đẹp, trắng như ngọc.


Dẫu vậy, khi nàng đi chân trần, tóc xõa dài bước trên cung đạo, lại mang một vẻ đẹp bi thương.


Tần Duệ thoáng chút không đành lòng.


Hắn lạnh lùng nhìn ta:


"Hiền phi thấy hài lòng chưa?"


Ta quỳ xuống:


"Thánh thượng thưởng phạt phân minh, anh minh thần võ, nhân đức bao dung. Thần thiếp và chúng phi tần trong hậu cung từ nay nhất định sẽ nghiêm túc tuân thủ cung quy, hết lòng hầu hạ hoàng thượng, kiềm chế bản thân, cẩn ngôn thận hành, giữ gìn lễ nghi. Hậu cung an hòa, đều nhờ hoàng thượng anh minh!"


Kiếp trước, ta sát nhân quá nhiều, hoàng thượng lo lắng, cũng tìm ta gây khó dễ.


Ta liền tâng bốc, nói càng gi,et nhiều người, hoàng thượng càng anh minh.


Hắn sẽ không còn cảm thấy lương tâm cắn rứt nữa.


8


Có lẽ để trừng phạt ta, hoàng thượng mấy ngày liền không đến chỗ ta, mà quay lại với Từ Nhụy Hoa.


Hừ, càng hợp ý ta.


Ta ra lệnh cho thuộc hạ, âm thầm lan truyền một câu: “Cò trai tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”


Quách Lệ Phi nghe được, chắc sẽ nghĩ rằng, ta và nàng đều đã bị hoàng thượng chán ghét, cuối cùng lại để Từ Nhụy Hoa được lợi.


Đợi hết thời gian đóng cửa suy nghĩ, nàng hẳn sẽ chọn cách đi gây chuyện với Từ Nhụy Hoa.


Ta biết rõ đường lối của Từ Nhụy Hoa: dùng sự dịu dàng, săn sóc để dụ hoàng thượng sủng ái nhiều hơn, sau đó mau chóng mang thai.


Rất tốt.


Ai muốn sinh, cứ sinh.


Còn ta, đối với việc sinh con, luôn cảm thấy không thoải mái.


Không phải vì sợ đ,au, hay bất cứ điều gì.


Mà vì ta không phải người tốt, khi sống độc lập, ta không sợ gì cả. Nhưng nếu có con, ta sẽ có nhược điểm.


Ta ngửi ngón tay mình, mùi m,áu tanh của kiếp trước vẫn chưa xóa sạch.


Đôi tay chỉ biết tra tấn người này, tốt nhất đừng ôm trẻ con.


Kiếp trước, có người mắng ta tuyệt tử tuyệt tôn.


Ta không quan tâm.


Nhưng kiếp này, chỉ nghĩ đến việc một đứa trẻ bò ra từ bụng mình, ta đã thấy sợ hãi.


Giờ đây, người trong hậu cung sau lưng gọi ta là “xà phi” thay vì “hiền phi,” bảo ta chính là mỹ nhân rắn.


Ta chỉ nhếch mép cười. Đã rất nhân nhượng rồi.


Đối phó Quách Lệ Phi, ta chỉ để nàng xõa tóc, chân trần đi một vòng.


Nếu là kiếp trước, hẳn đã dùng roi da mà đ,ánh 50 gậy, đ,ánh nát hết răng hàm của nàng.


Nhưng nàng là nữ nhân của hoàng thượng, không thể làm đến mức m,áu thịt lẫn lộn được.


Thật nhàm chán.


Quách Lệ Phi đóng cửa suy nghĩ, mọi việc trong lục cung tất nhiên do ta quản lý.


Dù hoàng thượng không ngủ lại chỗ ta, quyền lực của ta lại càng lớn hơn.


Tào quý phi cuối cùng cũng chịu ra mặt.


Có lẽ đã buông xuôi, nàng giờ trông như gấp đôi Từ Nhụy Hoa về cân nặng.


"Hiền phi muội muội thật vất vả, nhưng bên viện Hàm Quang, thời tiết năm nay nắng nóng, các hoàng tử tuổi còn nhỏ, không chịu được nhiệt, mong muội muội để tâm hơn."


Triều đại này sợ các hoàng tử bị nuông chiều quá mức, nên từ khi sinh ra đều được nuôi tại viện Hàm Quang. Mỗi ba ngày, sinh mẫu mới được gặp con một lần.


Qua năm tuổi, năm ngày mới được thăm.


Đến khi trưởng thành, mỗi tháng chỉ được gặp vào thời gian cố định.


Tào quý phi không giảm được cân, đành dồn tâm tư vào con cái.


Dẫu sao, trưởng tử của Tần Duệ cũng do nàng sinh.


Biết đâu, nhờ con mà nàng có cơ hội làm hoàng hậu.


Nhưng giờ ta quản lục cung, chuyện như thời tiết nóng bức phát thêm đá lạnh cho các hoàng tử, cũng phải nhờ đến ta.


Ta tất nhiên đồng ý.


Kiếp trước, làm ngục lại, ta đặt quy định rằng trẻ dưới 15 tuổi không được tra tấn.


Đó là nguyên tắc.


Ta dù tuyệt tử tuyệt tôn, không quan tâm nhân quả báo ứng, nhưng cuối cùng ta vẫn là người.


Đã là người, thì không thể ra tay với trẻ con.


Huống hồ, Tào quý phi dù sao cũng là quý phi, dù hoàng thượng không mấy để mắt đến nàng.


Quách Lệ Phi luôn hậm hực, vì số lần Tào quý phi được sủng ái nhiều gấp mấy lần mình, mà nàng ấy lần nào cũng trúng.


Dựa vào việc sinh nhiều con, một nữ nhân nhan sắc không mấy nổi bật lại được phong quý phi.


Ta ra lệnh, cấp thêm đá lạnh và đồ uống giải nhiệt cho các hoàng tử ở viện Hàm Quang.


Ngoài trưởng tử Tào quý phi sinh ra, viện Hàm Quang còn các hoàng tử khác.


Nhị hoàng tử Tần Sầm thể chất yếu, sinh mẫu là Nhụy phi, dung nhan tuyệt sắc, nhưng đáng tiếc ba ngày đ,au ốm một lần.


Theo thông tin ta thu thập được, Nhụy phi vốn không muốn nhập cung.


Có đạo sĩ nói sức khỏe nàng kém, cần xuất gia tu hành.


Nhưng bị ánh mắt của Tần Duệ nhìn trúng, thật không may, đành phải vào cung.


Quả nhiên, sinh con xong thì qua đời, nhập cung chỉ ba năm ngắn ngủi.


Ta nhếch mép.


Loại hoàng đế này, chẳng quan tâm ngươi sống lâu hay ngắn, chỉ muốn chiếm lấy ngươi.


May thay, hoàng thượng đặc biệt cưng chiều nhị hoàng tử này, tốt hơn bất kỳ đứa con nào khác.


Tam hoàng tử Tần Bồn, sinh mẫu của hắn bị cấm bàn tán.


Nhưng Tiểu Yến tài giỏi, vẫn lấy được chút tin tức từ đám cung nữ làm việc nặng.


Trong cung, những người làm việc nặng thường bị xem thường, nhưng Tiểu Yến bảo, chỉ cần nói vài lời tử tế với họ, họ biết không ít chuyện.


Quả không hổ là người ta dạy dỗ.


"Mẫu thân của hắn là Đức phi, ch,et trong lãnh cung. Nghe nói vì bất kính với hoàng hậu, bị phạt vào lãnh cung, vốn chỉ bị giam vài ngày, nhưng không may nhiễm bệnh qua đời."


Tiểu Yến nói đến đây, bỗng hạ giọng:


"Có một lão thái giám quét dọn nói, thực ra Đức phi là tự s,át."


Ta hừ một tiếng.


Kiếp trước, dưới tay ta không ít người ch,et vì cái gọi là “tự sát”.


Trò hề nhạt nhẽo.


Gia đình của Đức phi bị hoàng thượng lưu đày, Đức phi "tự sát".


Quan thần nghĩ dâng con gái cho hoàng thượng, mình thành quốc trượng thì có thể thoát nạn.


Nực cười.


Tần Bồn kiểu hoàng tử như vậy, ngày tháng chưa chắc dễ chịu, nhưng ta không muốn làm khó trẻ con.


Những gì đáng được có, ta đều dặn dò ban phát, tất cả hoàng tử đều có phần.


Tứ hoàng tử Tần Tân, sinh mẫu là Lục Chiêu nghi, đến cảm tạ ta.


Nàng xuất thân cung nữ ở phòng hoa, vì đôi tay đẹp mà khi mang hoa bị Tần Duệ để mắt, rồi được sủng ái.


Ngủ xong, Tần Duệ lại chê nàng xuất thân thấp kém, nghèo hèn.


Đúng là thói quen của hoàng đế.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.