VẬN MỆNH ĐẢO CHIỀU - Chương 2: VẬN MỆNH ĐẢO CHIỀU
Cập nhật lúc: 2024-12-31 13:15:09
Ánh mắt ta trầm xuống, chỉ còn lại sát khí lạnh lẽo:
"Từ lúc ngươi chọn họ, bỏ mặc mẹ con ta sống ch,et ra sao, ngươi đã không còn là phụ thân của Trạm nhi.
"Yên tâm mà đi đi. Mong ước gia đình đoàn tụ của ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành."
Tiếng đ,ập phá, tiếng nguyền rủa, tiếng hét thất thanh điên cuồng vang lên không dứt.
Ta không giận mà cười, gác chân, ngân nga một khúc nhạc nhỏ, lặng nghe tiếng động ấy dần yếu đi, rồi chìm vào tĩnh lặng.
"Ch,et rồi tốt.
"Ch,et rồi mới yên ổn.
"Nhưng một mình ngươi dưới đó e sẽ cô đơn lắm. Ta sẽ lần lượt tiễn họ xuống bầu bạn với ngươi."
4
Tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, trong quan tài đã hoàn toàn im ắng.
Hai mũi kim cắm xuống, xác định Tề Cảnh đã ch,et hẳn, ta mới vẫy tay gọi người đến, thu dọn lại bên trong và bên ngoài quan tài.
Sau đó, với gương mặt bôi tro trát trấu đầy vẻ tiều tụy, ta bắt đầu lo liệu lễ xuất tang.
Cờ tang trắng treo dọc nửa con phố, giấy vàng rải đầy đường, nhưng không gì thảm thiết bằng tiếng khóc của ta.
Được Thanh Mai dìu đỡ, từng câu từng chữ của ta đều là lời tiễn biệt đầy tình nghĩa:
"Ta và chàng gặp gỡ khi niên thiếu, nhà cửa bần hàn, đại hạn không có lấy một hạt thóc, đói rét khôn cùng, chàng ngất lịm bên vệ đường.
"Phụ thân ta lòng nhân từ, cho chàng ăn, ban áo bông, cấp bạc, rồi đưa về quê.
"Nhưng chàng biết ơn báo đáp, nửa đường quay lại, nguyện làm trâu ngựa cho Dung gia để trả ân tình.
"Chàng đồng ý làm rể nhà ta, một là để báo đáp, hai là vì mến mộ.
"Ta thích chàng chất phác thật thà, trọng chàng biết ơn trả nghĩa, nên bằng lòng cùng chàng kết duyên phu thê, nắm tay trọn đời.
"Sau hôn lễ sinh một con trai, vợ chồng hòa thuận, áo cơm không lo, vui vẻ ấm êm.
"Nhưng trời giáng bất hạnh, chặt đứt tay chân ta, đâm thủng tim gan ta, sống như lấy mất nửa mạng.
"Phu quân của ta ơi, vì sao chàng lại nhẫn tâm như vậy, bỏ mặc ta mà đi!"
Nửa phố người nghe tiếng mà rơi lệ.
Ai ai cũng xót xa cho thương nhân nhà Dung, tứ phương hành thiện mà không được quả lành.
Chỉ có con trai ta, Dung Trạm, gương mặt trắng bệch, ngẩn ngơ thất thần.
Bởi hắn từng nghe phụ thân kể chuyện cũ, nói rằng mình từng cứu mạng mẫu thân.
Hắn nói, mẫu thân vì cảm mến tài trí mà lưu hắn lại trong nhà.
Hắn còn bảo, điều hắn nhớ nhất chính là đám mây cúc ở quê nhà, cả đời chỉ mong nhớ sắc hồng nhạt yếu ớt ấy.
Dung Trạm thường trách mẫu thân mình độc đoán, cảm thương phụ thân không dễ dàng, nên càng thân thiết với cha mình hơn.
Hóa ra, tất cả chỉ là lời nói dối.
Kẻ được cứu là hắn, kẻ lợi dụng lại không chịu yên phận cũng là hắn.
Dung Trạm bước đến bên cạnh ta, giữ chặt lấy ta, trong lòng tràn đầy áy náy:
"Mẫu thân xin nén đ,au buồn.
"Về sau, Trạm nhi nhất định sẽ hiếu thuận với mẫu thân."
Trốn sau lưng người khác, Diệp Vân nghe ta kể rõ chuyện Tề Cảnh ăn cơm mềm mà thành tích, sắc mặt đầy phẫn nộ, ánh mắt ngập độc ý, hận không thể xé rách miệng ta.
Ta lấy khăn che miệng, thầm cười trong lòng:
"Chỉ vậy mà không chịu nổi? Sau này ngươi còn chịu khổ dài dài.
"Con trai ngươi tính toán kỹ lưỡng thì sao? Có ngờ đâu, thứ các ngươi dốc sức đạt được, lại chỉ là một cái xác ch,et thực sự?"
5
Đêm sau lễ tang của Tề Cảnh, trời đổ mưa lớn, thật đúng là vận may của ta.
Ta đè nén nỗi kích động, giả vờ như vừa tỉnh từ cơn ác mộng, chạy vào viện của Dung Trạm, hoảng hốt kêu lên:
"Trạm nhi, phụ thân con đến, phụ thân con đến!"
hắn ngồi lặng trong phòng, mắt nhìn xuống trầm tư, dáng vẻ thất thần.
Hóa ra, hắn đã từ miệng tên tiểu tư bị ép cung mà biết được, phụ thân nó, Tề Cảnh, vào Dung gia chỉ vì muốn mẹ con người phụ nữ hắn yêu thương được cơm no áo ấm. Còn mẹ con ta, những người không được hắn yêu, chỉ là bàn đạp để bọn họ vinh hoa phú quý, thậm chí hắn đã nhiều lần hạ độc thủ muốn lấy mạng chúng ta.
Chỉ may mắn thay, Dung Trạm thoát khỏi bệnh đậu mùa, còn ta được người qua đường cứu khỏi cơn bão tuyết khi xe ngựa bị hỏng.
Ăn chực nhà người khác mà bỉ ổi hèn hạ đến mức này, đó chính là Tề Cảnh, người đàn ông cao lớn chín thước.
Thấy ta đến giờ vẫn bị che mắt trong u mê, lòng vẫn nghĩ về kẻ đầy dối trá và ác độc như hắn, ánh mắt Dung Trạm phủ sương mờ, giọng khàn đặc:
"Mẫu thân, mẫu thân!
"Phụ thân không còn nữa.
"Không sao đâu. Có con ở đây, con sẽ không để ai ức hiếp mẫu thân nữa."
"Thật sao?"
Ta khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười nhàn nhạt:
"Con đừng làm ta thất vọng. Lòng ta, đã sớm tan nát rồi!"
"Mẫu thân, trước đây Trạm nhi còn nhỏ, không hiểu nỗi khổ của mẫu thân khi một mình gánh vác gia đình, cư xử càn rỡ, lời nói nặng nhẹ khiến mẫu thân tổn thương. Trạm nhi xin dập đầu nhận lỗi với mẫu thân được không?"
Ta đứng thẳng trước nó, bình thản nhận cái cúi lạy dập đầu nặng nề của nó.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, ta đã sinh thành và nuôi nấng nó, vậy mà hắn không chọn tin tưởng ta, không đứng về phía ta một cách kiên quyết, lại còn trở thành lưỡi dao của kẻ khác, từng nhát từng nhát đâm vào tim gan ta, đó là món nợ mà hắn phải trả.
Nếu không phải ta tỉ mỉ tính toán, sai Chu Dao trong lúc chúng ta tiễn đưa linh cữu đã khóa chặt cổng viện, vặn gãy cánh tay tên tiểu tư bên cạnh Dung Trạm, tra ra toàn bộ sự thật, thì chỉ e rằng cả đời hắn cũng không biết được bộ mặt thật của cha mình, cũng như nỗi oan khuất và căm phẫn của ta.
Cái ch,et thảm khốc kiếp trước đã chứng minh rằng, hoa nuôi trong nhà kính không chịu nổi gió mưa, Dung Trạm chưa từng trải đời, càng không phải đối thủ của gia đình rắn rết kia.
Để hắn giữ mạng, để đảm bảo tương lai và sự bình an của mẹ con ta, hắn buộc phải trưởng thành nhanh chóng, đối mặt với sóng gió cuộc đời.
6
"Nhưng trước khi phụ thân con qua đời đã dặn dò con điều gì mà giờ con lại thấu hiểu nỗi gian truân của ta?"
Ta đỡ hắn đứng lên, mỉm cười hỏi, ánh mắt nhìn thấu sự cay đắng trong đáy mắt và vẻ uất ức khó diễn tả trên khuôn mặt nó.
Do sự xúi giục từ tiểu tư mà Tề Cảnh cài cắm, hắn trách ta quản lý quá chặt, cản trở tự do của Tề Cảnh, lại quá nghiêm khắc với hắn.
Thế nhưng giờ đây, Tề Cảnh không để lại một lời oán thán, còn an ủi Dung Trạm rằng ta như thế chỉ vì quá quan tâm đến họ.
Sự dịu dàng như dòng nước chảy của Tề Cảnh cùng với tính cách cứng rắn và quyết đoán của ta tạo nên một sự đối lập rõ rệt.
Điều này càng khiến Dung Trạm tin rằng ta là người thô lỗ, ích kỷ, trong khi cha hắn yếu đuối, đáng thương.
Giờ đây, sự thật bày ra trước mắt, những lần hắn mặt dày đòi tiền để cha hắn hồi hương cúng tổ, những lần cãi cọ vì muốn thêm bạc cho Tề Cảnh, hay những lời chỉ trích ta như một kẻ chuyên quyền áp chế, tất cả giờ đây chẳng khác gì những cái tát vang dội vào mặt hắn, khiến hắn thất thần, thảm hại không sao tả xiết.
"Đành coi như đó là lời cha dặn dò con vậy.
"Tình nghĩa sâu hay cạn, phụ thân không còn nữa thì không còn nữa, mẫu thân hãy buông bỏ đi.
"Đêm nay trời lạnh, mẫu thân nên nghỉ ngơi sớm thì hơn."
Những lời đẹp đẽ không ai nói giỏi hơn Tề Cảnh, nên ta chẳng còn tin một chữ nào.
Người thực sự tỉnh ngộ, quay đầu đúng lúc, phải thể hiện bằng thái độ mới được.
Khẽ cười, ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nặng nề như gánh núi của hắn, cố tình tỏ ra buồn bã nói:
"Nhưng ta mơ thấy phụ thân con người ướt sũng, đứng trước giường ta bảo rằng nhà của ông ấy bị dột.
"Trạm nhi, đêm nay trời mưa lớn. Chẳng lẽ mộ phần của phụ thân con bị dột nước, quấy rầy sự yên nghỉ của ông ấy sao?
"Trạm nhi, ta muốn đi xem."
"Mẫu thân, đừng đi."
Ta quay lại, sững sờ nhìn hắn.
Ánh mắt hắn tràn đầy giằng xé, thấy ta nghi hoặc, hắn vẫn cố nặn ra nụ cười cứng ngắc:
"Mẫu thân đã lao lực mấy ngày, mệt mỏi vô cùng.
"Mưa lớn đường trơn, mẫu thân không nên mạo hiểm. Để con đi."
Là vì mưa lớn đường trơn sao? Hay là hắn cũng cảm thấy cha hắn, người vẻ ngoài đạo mạo kia, không xứng với tình cảm sâu nặng của ta?
Ta giấu nụ cười giễu cợt, bình thản gật đầu:
"Trạm nhi đi cũng tốt.
"Nhưng phải dẫn theo vài gia nhân và Chu hộ vệ, ta mới yên tâm."
Dung Trạm cố gắng nuốt xuống cơn nghẹn nơi cổ, chỉnh lại mái tóc mai cho ta, giọng khàn khàn:
"Được, mọi việc nghe mẫu thân."
Nghe lời mẫu thân, thì đừng làm mẫu thân thất vọng.
Dung Trạm, thử thách của mẫu thân dành cho con mới chỉ vừa bắt đầu.
7
Tại mộ phần của Tề Cảnh, Dung Trạm cuối cùng đã nhìn thấy loài cúc trắng mà cha hắn luôn nhắc nhở, nở rộ trên chiếc khăn tay của người phụ nữ mà cha hắn yêu thương.
Cạnh bờ sông giá lạnh, chưa từng có hoa cúc nào mọc được.
Thứ mà Tề Cảnh khắc khoải nhớ nhung, chính là người phụ nữ đến từ vườn cúc ấy.
Lời khai của tên tiểu tư chẳng thể nào sánh được với cú sốc khi tận mắt chứng kiến.
Dung Trạm nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia giống hệt với bức họa trong thư phòng của cha hắn, hắn đứng ngây tại chỗ, quên cả thở, không thốt nên lời.
Hắn tận mắt nhìn người phụ nữ đó ôm lấy th,i th,ể của cha mình, mắng nhiếc ta không ngớt.
Diệp Vân, theo đúng kế hoạch đã định với Tề Cảnh, mang theo con gái đến đào mộ, c,uop của cải, định cùng người tình tiếp tục duyên xưa, đưa gia tài đi kinh thành đoàn tụ với gia đình.
Mộ phần bị đào lên, châu báu phong phú, nhưng người bên trong đã ch,et cứng.
Dù bà ta có đ,ập gõ, gọi tên, thứ đáp lại chỉ có những tiếng sấm chớp vang trời.
Bà ta hoảng loạn, bất chấp mưa lớn, cố gắng đổ thuốc, châm cứu cho th,i th,ể kia, gào khóc kêu gọi, thậm chí lấy tình cảm năm xưa và hai đứa con của mình ra để cầu khẩn hắn mở mắt.