VĨNH HẰNG TRONG BÓNG TỐI - Chương 3: VĨNH HẰNG TRONG BÓNG TỐI

Cập nhật lúc: 2025-01-01 02:00:45

Ta thở dài, hỏi tiếp:

 

“Vậy còn chuyện bỏ trốn thì sao?”

 

Bà vú run rẩy, sợ hãi đáp:

 

“Đại tiểu thư không hề bỏ trốn với người khác. Lão gia và phu nhân vì nhị tiểu thư bỏ nhà ra đi mà đuổi đại tiểu thư khỏi phủ, để nàng biết không có sự che chở của Hầu phủ thì khó khăn ra sao. Còn nhị tiểu thư sớm đã mua chuộc cường đạo, muốn làm nhục gi,et hại đại tiểu thư ở ngoại ô kinh thành.”

 

“Còn bức thư, đương nhiên là do Trúc Thanh viết, cô ta giỏi giả chữ.”

 

Ta nhìn quanh, lạnh lùng khóa ánh mắt vào Trúc Thanh trong đám người. Cô ta sợ đến mức run rẩy không thôi.

 

D,ao chưa kịp giơ lên, cô ta đã quỳ phịch xuống trước mặt ta, xác nhận lời bà vú nói là đúng, đồng thời bổ sung thêm nhiều chi tiết khác.

 

Cuối cùng, cô ta vừa dập đầu vừa khóc lóc van xin:

 

“Là nhị tiểu thư ép nô tỳ làm, bọn nô tỳ nào dám không nghe theo.”

 

“Xin đại tiểu thư tha mạng, xin tha mạng.”

 

Ngươi thấy đấy, khi con d,ao nằm trong tay mình, mọi người đều sẽ quy phục ngươi.

 

Mạnh Cẩm à, điều nàng thiếu chỉ là một con d,ao mà thôi.

 

Tội ác của Mạnh Tuyết Như gần như đã rõ rành rành.

 

“Đem nhị tiểu thư đi, dùng đại hình hầu hạ!”

 

“Xem ai dám!”

 

11

 

Đám gia đinh mà ta cố tình thả đi đã gọi đến Tam hoàng tử Thẩm Dục Thần đang nổi giận đùng đùng.

 

Phải nói sao đây? So về mưu trí, hắn kém xa Thẩm Xung.

 

Ngay cả diện mạo cũng chẳng kế thừa nổi một phần ba vẻ đẹp của mẫu thân.

 

Khi còn nhỏ, hắn trông đáng yêu đôi chút, nhưng giờ nhìn đâu cũng thấy chướng mắt.

 

“Ngươi còn mặt mũi mà nhìn bổn hoàng tử sao, Mạnh Cẩm? Đúng là hạ tiện!”

 

Ôm lấy Mạnh Tuyết Như gần như đã kiệt sức, hắn được đoàn thị vệ bảo vệ ch,ặt chẽ, vừa đi vừa chỉ trích ta không ngừng:

 

“Làm bị thương mệnh quan triều đình và vị hôn thê của ta, Mạnh Cẩm, ta thấy ngươi đ,iên thật rồi, muốn tìm cái ch,et.”

 

“Người đâu, bắt ả tiện nhân tội ác chồng chất này lại, giải đến Đại Lý Tự nghiêm trị!”

 

“Ồ? Bắt con gái nhà họ Mạnh ngay trong Hầu phủ, ngươi đã hỏi qua ý của họ chưa?”

 

Dù đã biết toàn bộ sự thật, dù đã rõ những uất ức mà Mạnh Cẩm phải chịu, nhưng tất cả người nhà họ Mạnh vẫn lựa chọn im lặng trước sự lên án của Tam hoàng tử đối với người con gái đáng thương của họ.

 

Đối với họ, những uất ức của con gái, làm sao có thể quan trọng bằng sự phú quý và tiền đồ của Hầu phủ.

 

Mạnh Cẩm, nàng xem, họ thật không đáng mà.

 

Cơ hội ta đã cho, nhưng giờ, họ phải tự gánh lấy hậu quả.

 

Tam hoàng tử cười lạnh, dáng vẻ kiêu ngạo giống hệt người đó:

 

“Bổn hoàng tử nói ngươi không phải tiểu thư Mạnh gia, thì ai dám nói là?”

 

Hầu gia cúi gằm mặt, dáng vẻ như chẳng liên quan gì đến mình.

 

Mạnh phu nhân há miệng nửa chừng, cuối cùng lại khép lại.

 

Chỉ có Mạnh Vân Đình, với thân thể đầy thương tích, nghiến răng nghiến lợi nói:

 

“Gi,et ả đi! Ta chỉ có Tuyết Như là tiểu muội!”

 

Tam hoàng tử tỏ vẻ “Ngươi thấy không, chẳng ai bênh ngươi đâu”, đứng từ trên cao nhìn xuống ta:

 

“Ngươi nghĩ làm bị thương Tuyết Như thì có thể gả cho ta sao? Mơ đi!”

 

“Giờ Mạnh gia không cần ngươi nữa, ta càng phải khiến ngươi sống không bằng ch,et để đền tội với Tuyết Như.”

 

“Nếu ngươi biết điều, hãy tự sát trước mặt Tuyết Như. Ta miễn cưỡng giữ lại cho ngươi một cái xác toàn vẹn.”

 

Ta khẽ hít một hơi lạnh:

 

“Tam hoàng tử vì muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân mà biết rõ sự thật cũng bất chấp vương pháp, muốn xử tử ta sao?”

 

Hắn cười nhạt, khinh bỉ đáp:

 

“Làm gì có chuyện Tuyết Như tính kế ngươi, chỉ có ngươi phát đ,iên mà gi,et người bừa bãi trong Hầu phủ.”

 

“Tuyết Như chỉ muốn ngăn ngươi phát cuồng, bị ngươi làm hủy dung. Mạnh lão gia vì khuyên nhủ ngươi mà bị ngươi đánh gãy răng.”

 

“Sự thật, chỉ có vậy.”

 

Hắn có thể ngang nhiên bóp méo sự thật trước mặt mọi người như thế, ta lại thấy yên tâm.

 

Thấy ta cười khó hiểu, hắn vung tay lớn tiếng:

 

“Người đâu, giải ả đến Đại Lý Tự, theo lời ta mà khai báo với Đại Lý Tự khanh, bảo họ nghiêm khắc tra hỏi.”

 

“Thần không thể tuân lệnh.”

 

Đại Lý Tự khanh từ trong bóng tối bước ra.

 

Chỉ tiếc, ông ta lại đứng về phía ta.

 

Ta cười, lạnh lùng đến cực điểm:

 

“Xin lỗi nhé, phụng chỉ điều tra án. Tất cả những kẻ muốn bóp méo sự thật để hãm hại bổn cung, bắt hết vào đại lao.”

 

12

 

“Ngươi giỏi lắm, dùng đao của trẫm để gi,et con trai trẫm.”

 

Thiên tử Thẩm Xung bỏ lại Tam hoàng tử đang quỳ gối ngoài điện Dưỡng Tâm, đến chất vấn ta vì sao chỉ để trút giận mà lại ra tay với con trai hắn.

 

Giờ đây, Thẩm Xung đã ôn hòa hơn rất nhiều, chẳng còn là con người sắc bén và mạnh mẽ như trước kia.

 

Ngày trước hắn không dung thứ bất kỳ điều bất công nào. Nay, hắn chỉ muốn giữ cho tiền triều hậu cung yên ổn, không ngừng dàn xếp mọi chuyện.

 

Ta không hài lòng, liền ngồi trên ghế nằm, nheo mắt tận hưởng ánh nắng, không buồn nhìn hắn lấy một cái.

 

Giằng co mãi, hắn vươn tay chạm nhẹ lên mặt ta.

 

“Ngươi đấy, tính cách này, ngày càng giống nàng ấy.”

 

Như phi mà hoàng đế yêu từ cái nhìn đầu tiên khi viếng thăm Thái hậu tại chùa Hộ Quốc, chính là ta.

 

Như phi, chính là người mà hắn mong muốn.

 

Nực cười làm sao, ta đã trở thành thế thân của chính mình.

 

Rốt cuộc, ai có thể ngờ rằng, Mạnh Cẩm của hiện tại chính là mối tình đầu đã ch,et từ lâu của Thẩm Xung – Vân Đường.

 

Mạo danh chính mình, ta muốn giống ta bao nhiêu thì sẽ giống bấy nhiêu.

 

Vậy nên, khi ta dùng một nhát kiếm hạ hắn khỏi ngựa, dẫm lên vai hắn, chuẩn bị bẻ gãy cổ hắn, hắn đã nhận ra bóng dáng người xưa trong từng nhát kiếm, từng ánh mắt của ta.

 

Hắn muốn phong ta – kẻ chẳng biết kính sợ ai – làm Như phi.

 

Điều kiện của ta là hắn phải thay ta gi,et giả tiểu thư, báo thù rửa hận.

 

Hắn không còn sự tàn nhẫn của ngày xưa, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện hậu viện của các đại thần.

 

Hắn chỉ giao Đại Lý Tự khanh và tổng quản nội vụ Ngũ công công cho ta, muốn ta tự dùng cách của mình để trừng trị kẻ ác.

 

Thời điểm đặc biệt, không thể thiếu thủ đoạn cứng rắn.

 

Chính Thẩm Xung 18 tuổi đã dạy ta điều đó.

 

Vậy nên, ta chọn biện pháp tra tấn đầy m,áu me.

 

Có Đại Lý Tự khanh ở đó, bằng chứng phạm tội rõ ràng, chúng không thể chối cãi.

 

Chỉ là, một Tam hoàng tử dám bất chấp tất cả vì hồng nhan, muốn biến ta thành kẻ ch,et oan.

 

Thẩm Xung muốn giữ lại mạng cho con trai hắn, ta lại muốn trút giận. Chúng ta bế tắc không lối thoát.

 

“Hắn suýt ch,et vì bệnh tật lúc nhỏ, hoàng hậu nuông chiều thái quá, khiến hắn không biết trời cao đất dày, khiến trẫm quá thất vọng.”

 

Ta cười lạnh:

 

“Một câu thất vọng là xong sao?”

 

Thẩm Xung lộ vẻ không vui.

 

Ta cố tình ngẩng mặt đối diện hắn, chẳng chút nhượng bộ.

 

Ánh mắt trào phúng pha lẫn thách thức của ta, chính là dáng vẻ mà hắn từng yêu nhất khi nói với Vân Đường rằng hắn thích nàng.

 

Hắn bị ánh mắt này ép lùi, vừa định mở miệng...

 

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

 

Ánh mắt ta sáng lên.

 

Chu Hoàn à, lâu rồi không gặp.

 

Ta cố gắng kéo Tam hoàng tử xuống, chẳng qua chỉ để tặng ngươi một món quà ra mắt mà thôi.

 

13

 

Nàng vẫn giữ vẻ hiền thục đoan trang của một tiểu thư thế gia như ngày nào.

 

Chỉ khi nhìn thấy ta và thanh đao của ta, khóe mắt nàng khẽ giật.

 

Dẫu vậy, nàng vẫn không tỏ vẻ gì, cúi lạy trước mặt Thẩm Xung:

 

“Tam hoàng tử tuổi còn trẻ, không tránh khỏi bị kẻ gian dụ dỗ và hãm hại, nên nhất thời nóng giận mà làm ra chuyện hồ đồ thế này.”

 

“Thần thiếp dạy con không nghiêm, để con trở thành kẻ hồ đồ, thần thiếp khó tránh khỏi trách nhiệm. Thần thiếp xin tự nguyện cởi mũ phượng chịu tội, cầu xin được vào lãnh cung để chuộc lỗi.”

 

Bà mụ bên cạnh nàng vội quỳ xuống theo:

 

“Nương nương thân thể yếu ớt, vừa mới gượng dậy được đã dẫn Tam hoàng tử đến đây chịu roi xin tội. Bệ hạ xin hãy tha tội, lãnh cung không thể để nương nương bước vào.”

 

Nếu Hoàng hậu bị liên lụy, ắt sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của triều đình.

 

Chưa kể, gia tộc họ Chu của nàng – gia tộc đã phò tá triều đình qua ba đời – nhất định sẽ không để yên.

 

Trên triều đình, ắt sẽ lại khởi lên sóng gió.

 

Mà điều Thẩm Xung ghét nhất chính là những màn cãi vã không hồi kết của đám lão thần.

 

Chu Hoàn vẫn giống như nàng thời trẻ, yêu thích đường lối vòng vèo để đạt được mục đích.

 

Nhưng nàng nghĩ đẹp quá rồi.

 

“Bà mụ nhiều lời quá rồi, trước mặt bệ hạ, đến lượt bà nói sao?”

 

Mặt Lý mụ mụ và Hoàng hậu đều tái nhợt.

 

Ta liếc mắt trắng với Thẩm Xung:

 

“Ngài cũng kiếm cho ta một người thế miệng đi. Sau này lời khó nghe để người khác nói, ta chỉ nói những gì ngài thích nghe, lời lãi chứ?”

 

Khuôn mặt đang lúc trắng lúc đỏ của Hoàng hậu bị vạch trần, nụ cười đoan trang trên môi nàng lập tức cứng đờ.

 

Lý mụ mụ lắm mồm bị Ngũ công công lôi ra ngoài, tiếng tát vang lên rõ mồn một, mặt Chu Hoàn cũng cứng lại.

 

Nỗi oán hận của nàng quét qua mặt ta, nhưng ta chẳng bận tâm, chỉ thản nhiên đá nhẹ vào chân Thẩm Xung dưới gầm bàn:

 

“Kẻ gian là ai? Là ta à?”

 

“Hay là con tiện nhân giả mạo kia?”

 

Không nỡ phạt con trai, vậy thì phạt kẻ giả mạo đi.

 

Lùi một bước, tốt cho tất cả mọi người.

 

Thẩm Xung hiểu sự nhượng bộ của ta, khuôn mặt vốn âm trầm lập tức dịu đi như tuyết tan ngày xuân.

 

“Nàng là ái phi của trẫm, nếu nàng là kẻ gian, trẫm chẳng hóa thành hôn quân sao.”

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.