Điểm Nhiên Tinh Hỏa - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-12-15 13:00:28
15.
Mẫu thân ta dường như đã khóc mệt.
Ta ôm lấy bà, nhẹ nhàng kể cho bà nghe rất nhiều câu chuyện.
Ta kể về ngày kẻ xâm lược đầu hàng, kể về tiếng đại bác vang vọng trong lễ mừng quốc khánh mùng Một tháng Mười.
Ta còn kể về tuyết lớn trên bờ sông Áp Lục, về khói súng trong rừng sâu Tây Nam.
Cả những ngày tháng lên núi xuống đồng, ra biển buôn bán.
Điện đèn điện thoại, tivi máy tính.
Điện thoại di động, máy tính bảng, những tòa nhà cao tầng và cây cầu.
Khi không biết nói gì thêm, ta lấy mấy tờ giấy, bắt đầu vẽ cho bà xem.
Vẽ một lá cờ đỏ sao vàng thật lớn.
Vẽ một chiếc tên lửa bay lên ngoài không gian, vẽ những tòa nhà có hình dạng như cái quần lửng.
Vẽ những con chip nhỏ xíu có thể chứa toàn bộ sách vở, vẽ cả những đoàn tàu chạy dưới lòng đất.
Mẫu thân ta giống như một đứa trẻ mới học chữ, ngồi ngay ngắn bên cạnh, chăm chú nghe ta kể và nhìn ta vẽ.
Ta vừa vẽ vừa khoa tay múa chân miêu tả, còn bà thì cố gắng tưởng tượng những điều ta nói.
Những điều với ta là bình thường, nhưng với bà lại là chưa từng được thấy.
Khi không thể tưởng tượng ra, bà sẽ cười mỉm, nói: "Tốt quá, thật tốt."
Trong đôi mắt bà có quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Ta không đọc được.
Nhưng ta muốn khóc, ta thấy hối tiếc.
Hối tiếc vì không thể thật sự để bà nhìn thấy Trung Quốc hiện đại sau này.
(Truyện được làm bởi Mỗi ngày thích làm Cá Muối, cấm reup)
16
Lúc trời vừa sáng.
Mẫu thân ta mở cửa phòng, mang theo ít vàng mã ra sân sau đốt.
Bà ngồi xổm trên đất, thân hình nhỏ bé co lại.
Bà hướng về ánh lửa, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống ngọn lửa, ngọn lửa càng bùng lên mạnh hơn.
Ta đoán, có lẽ bà đang báo cáo với những đồng chí năm xưa của mình.
17
Khi xe ngựa rời khỏi cổng thành, ta vẫn còn ngái ngủ, mắt không mở nổi.
"Mẫu thân, người định đưa con đi đâu vậy?"
Mẫu thân ta chớp chớp mắt: "Đến căn cứ."
"Hả?" Ta lập tức tỉnh cả người. "Mẫu thân, chẳng lẽ còn đồng hương sao?"
"..."
Xuống xe ngựa, trước mắt ta là một sân viện rất bình thường.
Nhưng khi bước vào trong, người chào đón ta lại chính là Vương ma ma – người từng bị bán đi năm ngoái.
Khi đó, bà không cẩn thận làm vỡ chiếc lư hương mà bà nội dùng để thờ Phật.
Ta còn nhớ rõ bà nội đã nổi giận đến thế nào, bởi chiếc lư đó bà phải tốn một trăm lượng vàng mới thỉnh được.
Ngay trong Phật đường, bà nội tự mình cầm roi quất bà mấy nhát, sau đó tìm người môi giới bán bà đi đến Lương Châu làm khổ dịch.
Lúc đó mẫu thân ta đã ngăn lại, còn trả lại thân phận tự do cho bà, để bà rời phủ.
Bà nội cho rằng mẫu thân ta làm trái ý, định bắt bà ra trước gia quy xử phạt.
May sao chuyện này truyền ra ngoài, mọi người đều khen mẫu thân ta nhân từ độ lượng, bà nội đành thôi.
Vương ma ma gặp lại ta, vui mừng không thôi, không ngừng khen: "Tiểu thư lớn khôn rồi."
Ta cũng rất vui khi gặp lại Vương ma ma, nhưng cảm thấy tò mò hơn cả.
Ta cảm giác như bà đã sống lại.
Ngày xưa làm nô bộc trong nhà, bà luôn như một người phủ đầy bụi – không phải bẩn, mà là không có sức sống.
Còn bây giờ, dù mặc bộ quần áo bông thô như cũ, nhưng cả người bà lại tỏa sáng, tràn đầy sinh khí.
Vương ma ma hơi ngượng ngùng, nói rằng sau khi bị đuổi ra khỏi phủ, không nhà nào nhận bà làm nô bộc, mà bà cũng chẳng có nghề gì.
Mẫu thân ta tìm được bà, cho bà cơm ăn, còn dạy bà học chữ.
Giờ bà đã có thể làm tiên sinh, dạy chữ cho người khác.
Bà dẫn ta vào sân sau, nơi căn nhà đã được cải thành hai gian học đường.
Một gian đầy những đứa trẻ đang theo tiên sinh học chữ, gian kia có một vị lão tiên sinh đang dạy những đứa lớn hơn dệt vải.
Ta ghé lại gần mẫu thân, nhướng mày hỏi nhỏ: "Đồng chí Trần gì đó, người làm công tác ngầm cũng ra trò phết nhỉ."
Mẫu thân bất lực lắc đầu, đáp lại: "Đa tạ tổ chức khen ngợi."
Ta sững người.
Rồi bật cười lớn: "Hahaha..."
Tiếng cười đột ngột của ta khiến mẫu thân giật mình, trừng mắt nhìn ta, rồi quay lưng bước vào phòng riêng, bỏ ta đứng đó cười ngặt nghẽo.
18.
"Đồng chí Trần gì đó, người đang giận quá hóa thẹn rồi."
Ta tự mình kéo ghế ngồi xuống đối diện mẫu thân.
Nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của bà, ta không nhịn được lại bật cười.
Nhìn thấy mẫu thân có vẻ muốn “ra tay” với ta, ta vội thu lại vẻ mặt nghiêm túc.
"Mẫu thân, mở trường học không phải chuyện đùa, người thật sự nghĩ thế nào?"
Mẫu thân ta giơ tay tháo cây trâm song cốt trên tóc ta xuống.
"Cẩm nhi, con có biết cây trâm này có thể mua được bao nhiêu gạo không?"
"Nếu là gạo trắng thì được một trăm năm mươi cân. Nếu mua ngũ cốc thì còn nhiều hơn."
Ta mím môi, không nói lời nào.
"Khi ta mới tới đây, thật ra cũng rất vui vẻ."
"Ta chưa từng được sống những ngày tốt đẹp như thế này, ngày nào cũng được ăn cơm trắng bánh bao, mặc quần áo mềm mại, việc gì cũng có người hầu hạ."
"Có thể nói, ta đã bị những viên đạn bọc đường này làm cho mê mẩn."
Mẫu thân nhấp một ngụm trà, ánh mắt trầm lặng.
"Trước khi xuất giá, ta theo mẫu thân đến trang viên của hồi môn của mình."
"Con biết đó, nhà ngoại tổ tuy chỉ là tiểu quan, nhưng ruộng đất và cửa hàng cho ta mỗi năm cũng thu về vài trăm lượng bạc."
"Ta nhìn những nông dân gầy gò, nhìn gương mặt đen nhẻm và hốc hác của họ."
"Giống như nhìn thấy cha mẹ ta ngày xưa."
"Ta chợt nhận ra, mình vẫn là đứa con của nông dân, là người từng đứng dưới lá cờ mà thề sống vì lý tưởng. Ta làm sao có thể đạp lên đầu những con người này, hút cạn xương máu của họ để hưởng thụ đây?"
Ta hiểu, người từng nhìn thấy ánh sáng sẽ không bao giờ chịu giả vờ mù lòa trong bóng tối.
19
Sau khi mẫu thân xuất giá, ngoài chuyện ma ma khó tính, phụ thân ta cũng không phải người thích gây chuyện.
Dần dà, bà có được chút tự do.
Bà đã dùng tiền hồi môn để mở học đường này, bên ngoài thì gọi là thiện trang.
Kinh thành có nhiều gia đình quyền quý mở thiện trang, mỗi dịp lễ tết lại phát cháo cứu đói để thể hiện lòng nhân đức và từ bi.
Thế nên, trang viên nhỏ ở nơi hẻo lánh của mẫu thân ta không quá nổi bật.
Bà nhận nuôi những đứa trẻ không nơi nương tựa, hoặc những đứa trẻ nghèo khổ không có tiền đến trường.
Dù là nam hay nữ, dù tư chất thế nào, đều có thể đến đây học.
Bà còn tìm những lão tiên sinh lớn tuổi, không ai thuê, mỗi tháng trả họ một hai lượng bạc.
Ba bữa cơm của mọi người đều miễn phí, ai muốn ở lại thì ngủ trong những gian phòng tập thể đơn sơ.
Dù vậy, với những đứa trẻ lang thang chỉ biết tìm một mảnh ngói che thân, đây đã gần như là thiên đường.
Những học trò lớn lên, muốn rời đi tìm kế sinh nhai thì có thể tự rời đi.
Học xong có thể ở lại làm thầy.
Một số khác được mẫu thân đưa về phủ làm việc: người làm vườn, sai vặt, kế toán, quản sự.
Ta ngồi đếm trên đầu ngón tay, không khỏi trố mắt. Quyền hành trong nhà, mẫu thân đã nắm đến tám chín phần mười.
Quả nhiên là mẫu thân ta, khả năng huy động quần chúng quả thật rất đỉnh.
Còn một số người học thành tài, bà đã đưa ra khỏi kinh thành, mở trường phân hiệu.
Mấy năm qua, số học trò e rằng cũng phải lên đến vài nghìn người.
"Từ một tia lửa nhỏ, có thể đốt cháy cả cánh đồng."
Mẫu thân nói, bà muốn làm chính là trở thành ngọn lửa mồi, thắp sáng những tia lửa hy vọng.
20
Ta cầm lấy bản đồ phân hiệu và sổ sách của mẫu thân.
Cẩn thận lật xem vài trang.
"Mẫu thân, người có nghĩ đến việc, khi mở trường phân hiệu, ý đồ ẩn sau thiện trang này của người sẽ bị lộ không?"
Trong lòng ta có chút bất an. "Ngoài Vương ma ma ra, còn bao nhiêu người biết thân phận của người?"
"Nếu truyền ra ngoài, trong mắt người đời, người phơi mặt ra ngoài, lại mở trường tư thục. Đừng nói triều đình, chỉ cần nhà họ Trần đã có thể trị tội người rồi. Đến lúc đó, đội thêm đủ loại tội danh, người tính sao đây?"
Mẫu thân bình thản nói: "Thì đã sao?"
Nhìn dáng vẻ điềm nhiên của bà, ta càng gấp gáp: "Nếu quan phủ phát hiện ra ý đồ của người, người sẽ mất đầu đấy."
Trên mặt mẫu thân không chút dao động.
"Ta biết."
"Vậy tại sao người..." Ta gấp đến mức nhíu mày.
"Kiếp trước, chuyện ta làm cũng là chuyện mất đầu, nhưng vẫn có người phải làm, nếu không thì sẽ mất nước."
"Hơn nữa, nghe những câu chuyện của con, chẳng phải càng chứng minh rằng việc đó đáng giá sao?"
21
"Ta nghe phụ thân con nói, ở các thành phố ven biển phía Nam, có rất nhiều người tóc vàng mắt xanh đi thuyền đến."
"Họ đang yêu cầu được thông thương với chúng ta."
Lòng ta bỗng trầm xuống.
"Triều đình thối nát, khư khư cố thủ, loạn lạc bốn phương. Đi tiếp con đường này, chẳng phải sẽ lại giống như trước đây sao?"
Mẫu thân ngước mắt, nhìn qua khung cửa sổ về phía gian phòng bên cạnh, nơi có những đứa trẻ tràn đầy sức sống.
"Ta không muốn những con người ở đây, mảnh đất này, phải chịu đựng thêm một lần đau thương như thế nữa."
"Cho dù những gì ta làm có thể vẫn là vô ích, nhưng lỡ như, chỉ lỡ như, có thể thay đổi được chút gì đó thì sao?"
Đôi mắt phượng của mẫu thân long lanh sáng.
Ta bỗng nhiên hiểu được điều gì đó, trong lòng chợt dấy lên cảm giác bất an.
"Mẫu thân, người rốt cuộc muốn làm gì?"
Mẫu thân thu ánh mắt lại, nhìn ta chăm chú.
"Con cháu Trung Hoa chí lớn, dám đổi thay trời đất, làm rạng danh non sông."