Điểm Nhiên Tinh Hỏa - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-12-15 13:01:03
22
Ta sững sờ hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩ của bà.
Tay chân ta lạnh toát.
Ta thấy sợ.
Thật sự.
Nhưng nơi lồng ngực ta lại dấy lên một chút ấm áp.
Mẫu thân thở dài.
Bà bảo ta, việc đưa ta đến đây thật sự không có ý gì khác.
Chỉ là bà quá cô đơn, không ai có thể hiểu được bà, cho đến khi bà gặp ta, một linh hồn cùng đến từ mảnh thời gian như bà.
Bà nói, ban đầu bà chỉ muốn dạy ta một số tư tưởng tiến bộ, để sau này ta không sống một cuộc đời uổng phí.
Nhưng bây giờ xem ra, không cần nữa.
Như vậy là tốt lắm rồi.
Còn về nơi đây—
"Cẩm nhi, đây là việc mẫu thân phải làm, không liên quan đến con." Bà nghiêm túc nói.
23
Nhưng, thật sự có thể không liên quan sao?
24
Sau khi trở về, ta trốn vào tiểu viện của mình.
Ta nghĩ suốt một đêm.
Ta tự nhủ, hay là thôi vậy.
Cứ xem như hôm nay chưa từng đến nơi đó.
Ta ngoan ngoãn chấp nhận số phận, chọn một gia đình vừa phải để gả vào.
Phụng dưỡng cha mẹ chồng, sinh con nối dõi, không phải chỉ thế thôi sao?
Chịu đựng một chút là qua được mà.
Chồng lấy thiếp, ta cứ coi như không thấy.
Vốn dĩ cũng đâu có tình cảm.
Ít nhất ta vẫn có người hầu hạ, ăn uống không lo.
Cứ như thế mà sống hết đời.
Cứ xem kiếp trước Trung Quốc hiện đại chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ giải phóng, xa xôi quá.
Ta chỉ là một con gà yếu đuối sinh ra trong thời đại hòa bình.
Ta không có kinh nghiệm chiến đấu.
Cũng không có lý tưởng hay niềm tin như thế hệ của mẫu thân.
Thôi đi.
Bỏ cuộc thôi.
Mơ màng, ta thiếp đi.
Trong mơ, ta thật sự gả chồng, sinh được một cô con gái.
Con gái nắm tay ta, muốn ta đưa ra ngoài chơi.
Nhưng ngay giây sau, bàn tay ấy đã bị chặt đứt.
Máu tươi bắn đầy mặt ta.
Ta ngẩng đầu nhìn, phát hiện gương mặt con gái ta biến thành gương mặt của tiểu thư nhà họ Lý.
Nàng khóc, nước mắt ròng ròng, nhìn ta đầy tuyệt vọng.
Nàng cứ đứng đó, nhìn ta.
(Truyện được làm bởi Mỗi ngày thích làm Cá Muối, cấm reup)
25.
Sáng hôm sau, ta đẩy cửa phòng mẫu thân.
Ta ôm một chồng giấy, mỉm cười với bà.
"Xin chào, đồng chí Trần gì đó. Trần Cẩm xin phép báo danh."
26.
Mẫu thân ta cầm lấy xấp giấy ta viết, nhìn tới nhìn lui.
"Đây là cái loại bùa chú gì thế này?"
Ta mỉm cười, bảo bà: "Đây là công thức."
Khi vừa xuyên đến đây, ta vẫn chưa từ bỏ giấc mơ làm nữ chính đại nữ chủ.
Nhưng ta lo rằng, đến lúc ta lớn lên đủ để nhận vai nữ chính, thì những gì ta biết đã quên sạch.
Chỉ một mùa hè sau kỳ thi đại học cũng đủ để ta trả hết kiến thức cho thầy cô, huống chi là cả mười mấy năm.
Thế nên, từ khi có thể cầm bút, ta đã bắt đầu lén lút viết lại.
Ta là dân kỹ thuật, những gì ta nhớ bao gồm nhưng không giới hạn ở các loại công thức, phương trình, bản vẽ kinh điển và lý thuyết mà ta có thể nhớ được.
Cả những thứ bắt buộc phải biết khi xuyên không như thuốc nổ, xà phòng, v.v.
Thậm chí cả thơ cổ, bài hát hiện đại, hay các motif trong tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, ta cũng chép đầy một xấp giấy.
Ta đã giải thích cho mẫu thân nghe thế nào là tiểu thuyết xuyên không.
Bà cầm tờ "Hướng dẫn đấu đá trong phủ" mà ta viết, cười không ngừng được.
Ta tức đến mức thở phì phò, đứng lên ghế hét lớn:
"Đồng chí Trần gì đó, người đang chế nhạo thành quả lao động của ta!"
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.
"Phu nhân, lão thái thái đang đợi người ở chính viện."
27
Ta lập tức rụt vào sau lưng mẫu thân.
Người đến là ma ma nghiêm khắc nhất của bà nội, ta mà lỡ lớn tiếng, chắc chắn sẽ bị mắng.
Mẫu thân nhìn ta một cái, ánh mắt đầy vẻ chê bai, không hề che giấu.
Bà chỉnh lại y phục rồi ra ngoài.
Một lát sau, bà trở lại mang theo tin tức.
Phụ thân ta lại phải đi dẹp loạn.
Mẫu thân từ chính viện trở về, lập tức chuẩn bị hành trang cho ông.
Không biết có phải vì bà đã “lộ tẩy” không, mà ta cảm giác bóng lưng bà khi thu xếp đồ đạc thoáng chút vui vẻ.
Dù sao, phụ thân ta mỗi lần đi, một năm rưỡi hai năm có khi mới về.
Trước cổng phủ, phụ thân ta lên ngựa.
Mấy dì thiếp cùng các huynh đệ ríu rít vây quanh dặn dò ông mau chóng bình an trở về.
Ông đáp qua loa vài câu, ngẩng đầu nhìn thấy ta và mẫu thân đứng trên bậc thềm, lông mày cau lại.
Không biết nghĩ đến điều gì, nét mặt ông dịu đi đôi chút.
"Hôn sự của Cẩm nhi ta sẽ tự liệu, không cần gấp gáp trả lời mấy bà mối kia."
Ngừng một chút, ông nói tiếp:
"Con bé còn nhỏ, nuôi thêm vài năm cũng không sao."
Mẫu thân mỉm cười đáp, giọng vẫn mềm mại như bông, chẳng nghe ra được cảm xúc.
Ta nặn ra một nụ cười, bước xuống hành lễ với phụ thân:
"Phụ thân, chúc người thắng trận trở về."
Phụ thân nhìn ta một cái, có chút ngập ngừng, cuối cùng chỉ thô lỗ nói:
"Không có việc gì thì đừng quấy rầy mẫu thân con, ở nhà lo mà thêu hồng y cho cẩn thận."
Nói rồi, ông thúc ngựa đi thẳng.
28
Phụ thân không ở nhà, ta và mẫu thân càng thoải mái phát triển sự nghiệp giáo dục của mình.
Và thế là, ta trở thành giáo viên mới của học đường.
Ta bắt đầu dạy thử vài người mà ta tin tưởng, sau đó để họ làm thầy dạy lại cho những người khác trong học đường.
Ta và mẫu thân thống nhất rằng:
Hiện tại, học đường chỉ miễn phí dạy chữ cho những đứa trẻ nghèo không có tiền đi học. Những đứa trẻ có tư chất tốt sẽ được dạy lên giai đoạn tiếp theo, học các kiến thức cơ bản về vật lý và toán học, từng bước khai mở dân trí.
Để bảo vệ hạt giống cách mạng, nội dung dạy học tuyệt đối không động chạm đến bất kỳ tư tưởng hay ý niệm nào.
Mẫu thân về thăm nhà ngoại.
Ngoại tổ phụ và các cậu của ta đều là quan văn, tuy chức không lớn, nhưng cũng có học trò và danh tiếng tốt.
Không biết mẫu thân đã nói thế nào, nhưng việc mở học đường từ thiện cũng được danh chính ngôn thuận.
Vốn là việc thiện, nên dần dà cũng có chút tiếng tăm.
Thỉnh thoảng ta và mẫu thân ra ngoài cũng không cần phải quá dè dặt.
Ngày ngày trôi qua, quả thật có không ít người tìm đến học.
Dù sao mấy thí nghiệm vật lý nho nhỏ mà ta bày ra cũng khá mới lạ.
29
Lần đầu tiên ta gặp Phí Dịch, ta liền biết, hắn tuyệt đối không phải người bình thường.
Dẫu mặc vải thô, lời nói lại vô cùng hòa nhã gần gũi, nhưng khí chất toát ra vẫn không thể che giấu.
Người bên cạnh nói với ta, hắn đến muộn nhất, nhưng học giỏi nhất.
Hắn rất biết cách suy một ra ba, nhiều khi ngay cả tiên sinh cũng bị hắn hỏi khó.
Ta hiểu ngay.
Thì ra, mấy hôm trước Phó tiên sinh cầm giấy hỏi ta mấy vấn đề, đều là do hắn đặt ra.
Ta ngước mắt nhìn về phía hắn, có lẽ ánh mắt ta quá rõ ràng.
Hắn cũng nghiêng đầu nhìn lại, gật đầu chào ta.
30
Trên đường về nhà, mẫu thân bảo xa phu ghé qua Phỉ Vân Lâu.
Ta thích nhất là bánh đào hoa ở đó.
Xa phu xuống xe đi mua, mẫu thân xoa đầu ta: "Cẩm nhi, con sao hồn bay phách lạc vậy?"
Khi nãy tan học, ta đã tìm Phó tiên sinh hỏi tên của người kia, hóa ra hắn gọi là Trần Nhất.
Ta không khỏi thầm câm nín, cái tên giả này thật quá giả.
Rõ ràng là một nhân vật lớn, nhưng lại chịu ngồi cùng bàn học với những dân nghèo nơi phố chợ.
Nếu muốn dò la tin tức, hắn chỉ cần phái hạ nhân đến là được.
Ta không cảm thấy học đường có gì đáng để hắn bận tâm như vậy.
Ta mím môi, không nói gì.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên một giọng nữ sắc bén.
"Ngươi chỉ là một đứa con tiện thiếp, dám bất kính với ta, quả nhiên là thứ không được dạy dỗ!"
31
Lời nói thật thô lỗ.
Mẫu thân ta nhíu mày.
Nơi đây tuy lễ giáo nghiêm khắc, phân biệt đích thứ rõ ràng.
Nhưng trên thực tế, các gia đình thế gia đại tộc rất coi trọng danh dự, nếu bạc đãi con thứ sẽ khiến người đời cười chê, chẳng mấy ai đem chuyện đích thứ ra rêu rao hàng ngày.
Huống chi mấy đời hoàng đế gần đây cũng không phải con đích của hoàng hậu, chẳng ai dám động vào điều kiêng kỵ đó.
"Ngươi nghĩ ngươi khoác lụa là gấm vóc là có thể che giấu được xuất thân hèn hạ, trèo cao sao? Ngươi không biết thân biết phận, ta là đích tỷ của ngươi, không thể không dạy ngươi quy củ. Hôm nay ngươi quỳ ở đây, suy nghĩ cho kỹ!"
Lời vừa dứt, có tiếng nức nở khe khẽ.
"Hẳn là con gái nhà vương công quý tộc nào đó, ngựa xe đầy phố, thật ra vẻ." Mẫu thân ta khẽ cười giễu, ta biết bà ghét nhất là kiểu tư tưởng phong kiến cực đoan này.
Ta mím môi.
Nữ tử kia bị sỉ nhục giữa chốn đông người như vậy, chắc khi trở về sẽ nghĩ quẩn mà tự vẫn mất.
Xa phu mua đồ xong, điều khiển xe ngựa chạy về phủ họ Trần.
Ta nhấc một góc rèm xe, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một bóng lưng kiêu căng trong bộ y phục đỏ.
Không hiểu sao, cảm giác lời nói kia rất quen thuộc.