Điểm Nhiên Tinh Hỏa - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-12-15 13:02:05
39
Từ học đường trở về, ta vội hỏi thăm các ma ma trong phủ về vị tiểu thư phủ Trấn Quốc Công.
Lúc này mới biết, đích nữ của Trấn Quốc Công phủ, tên là Tạ Tư Hoa, nửa năm nay đã nổi danh khắp kinh thành.
Bây giờ nàng được gọi là đệ nhất tài nữ kinh thành.
Các ma ma suy nghĩ mãi mới nhớ ra, nàng còn từng làm thơ, đặt ra một từ khúc với tên gọi là "Thủy Điệu Ca Đầu".
Nghe đến tên này, lòng ta bỗng chùng xuống.
Ta đột nhiên hiểu ra vì sao cảm giác quen thuộc hôm ấy, khi nhìn vị quý nữ trên phố, lại xuất hiện.
40
Ta tìm mẫu thân, kể cho bà nghe, rằng có lẽ Tạ Tư Hoa cũng là người cùng thời đại với ta xuyên đến đây.
Lúc đầu, mẫu thân có chút hào hứng, nhưng khi nghe nói nàng chính là người đã sỉ nhục thứ nữ trước tửu lâu hôm đó, bà lại trầm mặc.
"Nói chung, chúng ta và nàng không đụng chạm đến nhau là được."
Ta nghĩ, lý lẽ là vậy.
Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
41
Ba tháng sau, lúa xuân đã được gieo trồng, theo lời Trần Nhất, sinh trưởng rất tốt.
Hắn dùng một cái tên khác để báo cáo sáng chế khung dệt, đẩy công lao cho người khác, và hiện giờ khung dệt đã được đưa vào sản xuất ở kinh thành và một vài thành lớn lân cận.
Hắn còn nói, hay là ta tìm một ngôi chùa trên núi để thắp hương.
Nhân tiện, hắn sẽ dẫn ta đi chơi một vòng.
Trong lòng ta có chút háo hức.
Cả năm nay, dù được tự do đi lại hơn, nhưng quy củ vẫn nhiều, lại phải luôn thay đổi trang phục để che giấu thân phận.
Những nơi ta đi, chẳng qua cũng chỉ quanh quẩn trong học đường mà thôi.
Thật sự muốn đi chơi một lần cho thoải mái.
42
Ta nói chuyện này với mẫu thân.
Ánh mắt bà nhìn ta có chút kỳ lạ.
Ta vừa định nói coi như ta đùa thôi, bà lại cười, gật đầu đồng ý.
Ta lập tức sửa soạn, định đến học đường tìm Trần Nhất bàn bạc.
Nhưng còn chưa kịp ra khỏi viện, phủ ta đã bị một đội quan binh bao vây.
Người dẫn đầu tuyên bố rằng ta và mẫu thân mượn danh mở học đường để tụ tập dân chúng, truyền bá tà thuyết dị đoan.
Học đường bị niêm phong, ta và mẫu thân cũng bị tống vào đại lao.
43.
Trong ngục rất lạnh, lại ẩm ướt.
Cái lạnh xuyên qua lớp hơi ẩm, chui thẳng vào tận xương tủy.
Mẫu thân cởi áo ngoài quấn lấy chân ta, ta cũng kéo chân bà vào cùng.
Hai người ngồi đối diện nhau.
"Đồng chí Trần gì đó, chúng ta thất bại rồi." Ta nói, giọng run vì lạnh.
Mẫu thân rúc lại gần ta hơn: "Cẩm nhi, đừng sợ."
"Ta nói này, đồng chí, coi thường ai thế?" Ta cố gắng hừ một tiếng.
"Cẩm nhi, mẫu thân đã có sắp xếp. Nhất định có thể bảo vệ con an toàn. Nếu có người đến cứu, con hãy đi cùng họ, không cần lo cho mẫu thân." Bà ghé sát tai ta thì thầm.
Ta nghe xong, lập tức sốt ruột: "Đồng chí Trần gì đó! Người đang nói gì vậy! Người bảo ta phản bội cách mạng sao?"
"Không được! Tuyệt đối không được! Có đi thì cùng đi!"
Mẫu thân giữ chặt ta, rồi ôm ta thật chặt vào lòng.
"Ta là đồng chí của con, nhưng ta cũng là mẫu thân của con! Mẫu thân sẽ không để con gặp chuyện gì đâu, con phải nghe lời."
Đôi mắt phượng của bà đỏ hoe, giống như một con thỏ mẹ đang bảo vệ con mình.
"Mẫu thân." Ta vùi mặt vào lòng bà, cố gắng nén tiếng khóc.
Mẫu thân vỗ nhẹ lưng ta, giống như những lần ta mất ngủ hồi nhỏ.
"Kiếp trước, mẫu thân chết vì bảo vệ tổ quốc, kiếp này, vẫn chết vì lý tưởng. Mẫu thân không hối hận, thật đấy."
"Nhưng Cẩm nhi, con giỏi hơn mẫu thân, con phải sống tiếp."
Ta vừa định mở miệng phản đối.
Mẫu thân nghiêm mặt, bắt chước giọng điệu thường ngày của ta:
"Đồng chí Trần Cẩm, tổ chức hiện đang ra lệnh cho con. Con phải phục tùng mệnh lệnh, tuân theo chỉ huy!"
Nước mắt ta đã sớm tuôn rơi.
"Dạ."
44
Đêm đã khuya, ta vừa nhai cơm nguội vừa cuộn mình bên cạnh mẫu thân.
"Mẫu thân, chuyện này đến quá đột ngột." Ta cắn môi, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Chúng ta đâu có dạy điều gì sai trái, sao lại bị kết tội chứ?"
Kèn kẹt một tiếng, cánh cửa ngục xa xa bị đẩy ra.
Cai ngục cúi đầu khom lưng, theo sau là một người bước vào.
Tiếng chuông từ cây trâm cài trên tóc nàng trả lời câu hỏi của ta.
Người đến quả nhiên là nàng.
Tạ Tư Hoa, đích nữ của Trấn Quốc Công phủ, hiện là Thái tử phi.
(Truyện được làm bởi Mỗi ngày thích làm Cá Muối, cấm reup)
45
Nàng phất tay cho cai ngục lui, đứng trước mặt ta.
Cách qua song sắt, thân khoác gấm vóc, ngạo nghễ cao cao tại thượng.
Mùi hôi thối trong ngục khiến nàng lấy khăn tay che mũi một cách ghê tởm.
"Kỳ biến ngẫu bất biến."
46.
Ta suýt nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn chết.
Thật hối hận khi không học theo mẫu thân, trực tiếp cho nàng ta một cú đấm "chủ nghĩa xã hội".
Nhưng nhìn vẻ mặt nàng, e rằng nàng không đến để ôn chuyện cũ.
"Ký hiệu nhìn tọa độ." Ta bất đắc dĩ trả lời.
Tạ Tư Hoa hài lòng với câu trả lời, khẽ mỉm cười. "Xem ra không bắt nhầm người."
Nàng ta cúi người xuống, luồn tay qua song sắt, vén tóc ta rơi trên mặt.
"Cũng có chút nhan sắc." Khuôn mặt nàng thoáng chút cảnh giác. "Nếu không bắt được ngươi, ta còn thấy bất an."
Đứng dậy, nàng dùng khăn lau tay rồi ném xuống đất.
"Nói đi, ngươi tài giỏi như vậy, mở học đường rầm rộ, rốt cuộc muốn thu hút sự chú ý của ai?"
"Ta đã điều tra ngươi rồi. Đích nữ của Trung Lang tướng quân mà không yên phận, chẳng lẽ ngươi chê mấy gia tộc đến hỏi cưới ngươi không đủ cao sang?"
Ta cạn lời.
Thật sự cạn lời.
"Ta nói này, ngươi dù gì cũng học xong chín năm giáo dục bắt buộc rồi, sao đến đây lại chỉ còn toàn mấy trò cướp đàn ông, hại phụ nữ, đấu đá đích thứ vậy?"
Tạ Tư Hoa tái mặt, giận dữ. "Hừ, nói nghe hay lắm. Ngươi bày trò lâu như vậy, rốt cuộc nhắm vào ai? Thái tử? hay Sở Vương?"
Rồi nàng lại nhếch môi cười đắc ý. "Hiện giờ ta là Thái tử phi, ngươi muốn làm gì cũng không còn cơ hội đâu."
"Cất cái đầu óc tranh giành đàn ông của ngươi đi. Không ai muốn cướp với ngươi cả."
"Ngươi nghĩ, bổn cung sẽ tin sao?"
Ta giơ tay đầu hàng. "Thôi được, cùng lắm ngươi cứ rạch mặt ta là xong." Ta đẩy mẫu thân ra trước. "Hoặc là, ngươi hãy thả mẫu thân ta ra đi. Bà ấy chỉ là một phụ nữ cổ đại bình thường, bị ta lừa mới đi mở học đường."
Ta nắm chặt tay mẫu thân, không cho bà lên tiếng, thật ra trong lòng căng thẳng cực độ.
Từ thái độ của Tạ Tư Hoa, ta biết nàng ta tuyệt đối không để ta sống.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh nói chuyện với nàng, chỉ vì muốn dành cho mẫu thân một con đường sống.
"Ha ha ha, buồn cười quá, đừng nói mẫu thân ngươi, những tiện dân trong học đường của các ngươi cũng đừng mong chạy thoát."
Tạ Tư Hoa cười nhạt, gương mặt lộ vẻ hung ác.
Nghe xong câu này, lòng ta lạnh toát.
"Ngươi quá ngây thơ, đã khai sáng dân trí, còn muốn lay động quốc bản?"
"Ta đã vất vả lắm mới hạ bệ được bao nhiêu người, trở thành Thái tử phi, sắp sửa làm Hoàng hậu. Con ta sẽ là Hoàng đế tiếp theo."
"Ta không cho phép bất kỳ ai có cơ hội phá hủy tất cả điều này."
"Dù sao, người cầm kịch bản đại nữ chủ chỉ có thể là một người, đúng không?" Tạ Tư Hoa tự tin cười.
Nàng lấy ra một bình sứ nhỏ, ném xuống chân ta. "Nể tình chúng ta là đồng hương, ta ban cho ngươi một lọ thuốc độc. Dù sao cũng hơn bị chém đầu." Nói xong, nàng quay người rời đi.
47
Nàng đi rồi, tâm trạng mẫu thân ta có chút trầm xuống.
Ta biết bà nghĩ gì, nhẹ nhàng an ủi: "Mẫu thân, người tài của Trung Quốc hiện đại không ai giống nàng ta cả."
Một lát sau, mẫu thân gật đầu. "Cũng đúng, thời của chúng ta cũng có Hán gian mà."
Ta cười đến đau cả bụng.
48
Ta và mẫu thân co ro trong góc ngục.
Không hiểu sao, sau màn náo loạn của Tạ Tư Hoa, cảm giác sợ hãi trong ta hoàn toàn biến mất.
Bây giờ ngược lại, có chút bi tráng về cái chết của một nữ anh hùng.
Chỉ là ta thấy hơi tiếc, không biết người trong học đường, cũng như những giáo án ta viết, có còn giữ lại được hay không.
49
Bên ngoài đột nhiên náo loạn.
Từ ô cửa nhỏ xíu trong ngục, ánh lửa chiếu vào rực rỡ.
Tiếng người la hét khắp nơi, xen lẫn với tiếng bước chân dồn dập.
Cạch một tiếng, cửa ngục lại mở ra.
Lần này có vẻ có nhiều người bước vào, tiếng bước chân nặng nề, ta dường như nghe thấy cả tiếng va chạm giữa giáp sắt và vũ khí.
Lòng bàn tay ta lập tức ướt đẫm mồ hôi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mẫu thân ta lập tức chắn trước mặt ta.
Đột nhiên, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao lóe lên trong tầm mắt ta.
Ổ khóa của buồng giam bị chặt đứt mạnh mẽ.
Người đó bước vào, ta nhìn kỹ trong ánh sáng lửa từ bên ngoài hắt vào.
Không thể tin nổi.
"Phụ thân?!"