Mỹ Nhân Giả Mù - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-11-27 13:06:27

 9

 

Quả nhiên, mắt Nhị hoàng tử sáng lên, hắn tiến thêm vài bước về phía ta.

 

“Lục đại nhân, vậy ngài phải bảo vệ thật tốt Thẩm cô nương này, nếu không, e rằng có người nghe thấy lời này rồi, đến Tông Nhân phủ cũng không yên, phải chạy ra ngoài giết người đấy.”

 

Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, vốn thuộc phe Tam hoàng tử, nghe vậy liền tức giận, bước lên cãi lại.

 

“Nhị hoàng huynh nói vậy là ý gì? Vụ án này còn chưa có kết luận, có người, đừng để là ‘kẻ trộm hô bắt trộm’.”

 

“Đúng vậy, Thẩm cô nương, hôm nay ở trong khuôn viên này, tốt nhất tránh xa vị Nhị hoàng tử này một chút.”

 

Mấy vị hoàng tử cãi cọ ầm ĩ ngay trước mặt ta, khiến mồ hôi trên trán ta không ngừng túa ra.

 

Thân phận như ta, làm sao có tư cách nghe những lời này?

 

May thay, Bình Dương Công chúa kịp thời giải vây. Nàng lườm mọi người, hừ lạnh một tiếng.

 

“Cãi cọ cái gì chứ, điều tra vụ án đã có Lục Vân Cảnh, ai trong các ngươi cũng đừng chỉ đạo lung tung, tạo áp lực cho hắn.”

 

Nói xong, nàng trực tiếp bước đến kéo tay ta.

 

“Ngươi yên tâm, đã nói là bảo vệ ngươi, hôm nay ở trong phủ ta, chắc chắn không để ngươi mất một sợi tóc.”

 

Ta lập tức ôm chặt cánh tay Bình Dương Công chúa, gật đầu với vẻ cảm kích.

 

“Công chúa, người đúng là người tốt.”

 

Tiệc rượu được tổ chức ở thủy tạ bên hồ, Bình Dương Công chúa sắp xếp chỗ ngồi cho ta ngay bên cạnh nàng, còn bảo nha hoàn thân cận của mình đích thân gắp đồ ăn cho ta. Ta máy móc ăn từng miếng, nhưng vị nào cũng như nhai sáp, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức.

 

Vì Thái tử ngồi ngay đối diện ta, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, ngón tay nhịp nhàng gõ lên bàn. Hắn bất ngờ cười, nói:

 

“Có thể khiến Kiếm Thu tỷ tỷ đích thân gắp đồ ăn, đúng là phúc phần của ngươi.”

 

Cụm từ “phúc phần của ngươi”, hắn nhấn mạnh từng chữ, âm điệu quen thuộc đến lạ, như thể ta đã nghe ở đâu đó.

 

Ta sững người một giây, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

 

“Có thể chết dưới kiếm của bản vương, đó là phúc phần của ngươi.”

 

Máu trong người ta như đông cứng lại, toàn thân như rơi vào hầm băng, tim dường như rơi thẳng xuống tận gót chân.

 

Xong rồi, tiêu đời rồi!

 

Lúc Bùi đại nhân ngã xuống trước mặt ta, phát ra tiếng động, Thái tử khi giết hắn đã nói chính câu đó.

 

Ta chỉ bị mù, đâu có điếc. Khi đó ta không có phản ứng gì, rõ ràng là sơ hở quá lớn!

 

Cái lỗ hổng này làm sao mới vá được đây?

 

Tiêu diệt đi! Sét đánh tan tành đình này đi, hoặc thiên thạch rơi đập nát cả kinh thành đi! Ta sống không nổi nữa rồi!

 

10

 

“Kiếm Thu tỷ tỷ trước đây luôn theo hầu bên cạnh mẫu hậu, không rời nửa bước. Nhưng đến khi ngươi mở phủ, lại đặc biệt đưa nàng ta tặng cho ngươi. Bình Dương, ân sủng của ngươi đúng là lấn át cả mấy huynh đệ chúng ta.”

 

Mấy vị hoàng tử tranh nhau nói, Kiếm Thu chỉ cười lắc đầu.

 

“Các điện hạ quá lời rồi. Thẩm cô nương, món này hợp khẩu vị chứ?”

 

“Thẩm cô nương?”

 

Kiếm Thu tăng âm lượng, mọi ánh mắt đều hướng về phía ta. Nhưng ta vẫn ngồi sững tại chỗ, không nhúc nhích. Mãi đến khi Bình Dương Công chúa nhắc nhở, ta mới giật mình tỉnh lại, mặt đỏ bừng, vội vàng xin lỗi Kiếm Thu.

 

“Xin lỗi, vừa nãy ta không nghe thấy.”

 

Hử?

 

Một ý tưởng lóe lên trong đầu ta, ta lập tức nảy ra kế sách.

 

“Ta từ nhỏ đã có một tật xấu, thường hay ngẩn người. Khi thất thần, người khác nói gì ta cũng không nghe thấy. Làm các vị phải chê cười rồi.”

 

Lời giải thích hơi gượng ép, nhưng thà có còn hơn không. Ta chỉ hy vọng Thái tử tin được. Ta mở to mắt, nhìn thẳng vào mặt hắn. Thái tử không biểu lộ cảm xúc gì, khó mà đoán được suy nghĩ, nhưng Ngũ hoàng tử bên cạnh lại xen vào, cười đùa.

 

“Thật là trùng hợp. Hôm trước Lục đại nhân đứng trước bụi trúc bên cạnh Cần Chánh điện, nhìn đến ngẩn người, Thủ phụ đại nhân gọi liền ba lần mà không nghe. Thủ phụ khen ngợi rằng hắn có phong thái của Dương Minh Vương. Xem ra Thẩm cô nương cũng là người yêu thích suy tư triết học.”

 

A đúng rồi, đúng rồi! Ngươi thật giỏi đỡ lời, ta chính là một triết nhân hay suy ngẫm về nhân sinh!

 

Ta cảm kích nhìn về phía Ngũ hoàng tử, Thái tử dường như suy nghĩ một lát, ánh mắt lướt qua ta, vẻ như đã tin.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm. Vì căng thẳng quá lâu, bây giờ thả lỏng lại thấy muốn đi giải quyết. Ta cáo lỗi với Bình Dương Công chúa, Kiếm Thu đích thân dẫn ta đi.

 

Không xa thủy tạ là một gian hoa sảnh, Kiếm Thu dìu ta đi dọc theo bờ hồ. Đến khúc quanh, nàng đột ngột buông tay, đứng sang một bên, không tiến thêm.

 

Ngay sau đó, giọng nói lười biếng của Thái tử vang lên từ phía sau.

 

“Đi thẳng về phía trước là được. Ta đi sau ngươi, đừng sợ.”

 

Con đường lát đá xanh uốn theo bờ hồ bên phải. Nếu ta tiếp tục đi thẳng, chắc chắn sẽ bước thẳng vào hồ.

 

Thái tử rõ ràng không có ý tốt, hắn vẫn chưa tin ta, cố ý thử ta.

 

Trong lòng ta than thở, nhưng chỉ có thể giả vờ cảm kích, gật đầu thật sâu.

 

“Đa tạ Thái tử điện hạ.”

 

Sau đó, ta duỗi thẳng hai tay, giả vờ dò dẫm, từ từ bước về phía trước.

 

11

 

Ngay khi chân ta sắp bước thẳng vào hồ, Kiếm Thu đột nhiên gọi lớn từ phía sau:

 

“Thẩm cô nương, khoan đã!”

 

Nàng nhanh chóng bước tới, nắm lấy cổ tay ta, kéo ta sang bên phải, khẽ cười:

 

“Cô nương sao đi nhanh vậy, lại đi một mình thế này?”

 

Lưng ta vốn căng cứng lập tức thả lỏng, bài kiểm tra này hẳn coi như vượt qua rồi nhỉ?

 

Nhưng không ngờ, ta vẫn quá ngây thơ.

 

Nhà tắm trong phủ công chúa đúng là xa hoa.

 

Có cả bình phong, đốt hương thơm, bên cạnh chiếc bô bằng gỗ tử đàn khảm vàng còn đặt hẳn một chiếc ghế.

 

Ta không biết chiếc ghế này dùng để làm gì, nhưng lúc này, Thái tử đang ngồi vắt vẻo trên đó, khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ta.

 

Kiếm Thu lại kịp thời biến mất, ta đưa tay chống lên tường, gân xanh trên trán giật giật.

 

Không chịu nổi nữa rồi! Thái tử có thể biến thái hơn chút nữa không? Nhìn ta tắm xong giờ còn muốn xem ta đi vệ sinh?

 

Sống thật quá khó khăn mà.

 

Sao lại đối xử với ta như thế này? Ta chỉ là một thiếu nữ ngây thơ chưa xuất giá thôi mà!

 

Móng tay ta bấu vào tường, hít sâu một hơi, lần mò tiến về phía Thái tử.

 

Muốn ép ta đến chết à? Ta không thể chịu nhục một mình!

 

Tay ta quơ về phía trước vài lần, vừa hay chạm đến tay vịn ghế. Ta nắm lấy tay vịn, vén váy lên, thản nhiên ngồi lên đùi Thái tử.

 

“Không hổ danh là phủ công chúa, ngay cả bô cũng có thiết kế độc đáo. Nóng ấm, đàn hồi, không biết làm từ chất liệu gì.”

 

Thái tử: …

 

Ta vỗ nhẹ vào đùi Thái tử.

 

“Ngồi lên chiếc bô này đi vệ sinh, cảm giác đúng là…”

 

Thái tử đột ngột đẩy ta ra, mặt đỏ bừng, lập tức bỏ chạy.

 

Ta ngồi bệt xuống đất, đứng dậy phủi bụi, khẽ nhếch môi cười đầy mỉa mai.

 

Đấu với ta sao? Mấy ngày nay mặt mũi ta đã mất sạch, so với số lần ăn cơm còn nhiều hơn. Ta sợ gì nữa chứ?

 

Ra khỏi phòng, ta giả bộ khóc lóc, níu lấy tay áo của Kiếm Thu.

 

“Kiếm Thu tỷ tỷ, sợ quá, vừa rồi bô đột nhiên bật lên, hất ta văng ra!”

 

Kiếm Thu: …  

 

“Khụ khụ, Thẩm cô nương thật biết đùa.”

 

12

 

Quay lại bàn tiệc, Thái tử giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên uống rượu, nhưng vành tai thì đỏ rực.

 

Mấy vị hoàng tử thỉnh thoảng lại dò hỏi ta vài câu, nhưng ta đều lắc đầu, mặt đầy vẻ chân thành.

 

“Khi đó ta đang ngẩn người, chẳng nghe thấy gì cả. Lục đại nhân chỉ nói bừa thôi.”

 

Lục Vân Cảnh hài lòng gật đầu.

 

“Tốt, cứ nói như vậy.”

 

Đáng ghét thật!

 

Đạt được mục đích, sau bữa trưa, Lục Vân Cảnh dẫn ta rời đi.

 

“Thẩm cô nương không cần lo lắng. Bản quan đã cho người mai phục trong phủ Thẩm gia. Đêm nay, bất kể kẻ nào tới, chắc chắn sẽ không thể thoát.”

 

Kết quả, Lục Vân Cảnh bố trí mai phục quá kỹ càng, mà mấy vị hoàng tử đâu phải đồ ngốc. Suốt mấy ngày liền, Thẩm phủ yên ắng lạ thường, nửa đêm ngay cả một con muỗi cũng không ghé qua phòng ta.

 

Lục Vân Cảnh lại đặc biệt yêu cầu ta thường xuyên ra ngoài, đồng thời tung tin rằng vụ án đã có tiến triển rõ ràng, ba ngày nữa sẽ tổ chức tam đường hội thẩm cùng Hình Bộ và Đô Sát Viện.

 

Rốt cuộc, sự kiên nhẫn của một số người cũng cạn.

 

Đại Minh Tự nằm gần ngoại ô phía nam, phía sau ngôi chùa là một ngọn núi với rừng cây rậm rạp, nối liền với Nam Sơn.

 

(Tự: chùa - Sơn: Núi)

 

Lục Vân Cảnh nói nơi này rất thích hợp cho một vụ ám sát. Nếu thành công, hung thủ có thể trốn thoát qua Nam Sơn, như cá vào biển lớn, không để lại dấu vết. Hắn dẫn ta đi dạo quanh rừng sau núi, cố tình chọn những con đường nhỏ vắng vẻ.

 

Ta sợ đến mức mặt trắng bệch, nắm chặt lấy cánh tay hắn.

 

“Lục đại nhân, chúng ta làm thế này quá lộ liễu rồi, liệu có ổn không?”

 

Lục Vân Cảnh khẽ hừ một tiếng, đầy tự tin.

 

“Đây là dương mưu, hắn biết đây là cơ hội bản quan đưa ra, nhưng vẫn phải mắc câu.”

 

“Ngài nhất định phải bảo vệ ta đó.”

 

Trong lòng ta, kế hoạch của Lục Vân Cảnh chắc chắn sẽ thất bại.

 

Bởi chỉ có ta biết, hung thủ thực sự chính là Thái tử.

 

Thái tử võ nghệ cao cường, giết ta dễ như trở bàn tay. Những lần trước thử ta, hắn đều tha cho ta, điều này nói lên điều gì?

 

Điều này chứng tỏ diễn xuất của ta quá xuất sắc, khiến hắn tin rằng ta thật sự không nhìn thấy hay nghe thấy gì cả. Vì vậy, hắn không cần giết ta, càng không cần liều lĩnh hành thích ta bây giờ, để tự lộ thân phận.

 

Nghĩ như vậy, ta bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, chẳng còn gì phải sợ nữa.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.