Mỹ Nhân Giả Mù - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-11-27 13:07:10
13
Ai ngờ, vừa qua khúc quanh, chúng ta liền đối mặt với Thái tử Tiêu Nguyên.
Hôm nay hắn không mặc trường bào vàng rực như thường lệ, thay vào đó là một bộ áo dài xanh thẫm, gần như hòa lẫn với cảnh núi rừng xung quanh.
Lục Vân Cảnh khựng lại, nắm chặt cánh tay ta.
“Thái tử điện hạ? Thật là trùng hợp.”
Tiêu Nguyên mặt lạnh, tiến lên nắm lấy cánh tay còn lại của ta, mạnh mẽ kéo về phía hắn.
“Không trùng hợp, bản vương đã đợi ở đây lâu rồi.”
“Yêu Yêu, Lưu Ly đâu? Sao ngươi lại đứng gần tên họ Lục này như vậy?”
Giọng nói của Thái tử đầy khó chịu, xen lẫn sự ghen tuông rõ ràng, khiến ta ngơ ngác. Lục Vân Cảnh cũng kinh ngạc, nhìn Thái tử rồi lại nhìn ta, chỉ tay về phía hai chúng ta, lắp bắp.
“Hai người… hai người là…”
Tiêu Nguyên gật đầu, điềm nhiên nói:
“Chúng ta đã quen biết từ lâu, sớm đã hứa hôn với nhau. Yêu Yêu đã kể hết mọi chuyện cho ta. Lục đại nhân, ngươi lấy nàng làm mồi nhử, có từng nghĩ đến cảm giác của nàng chưa?”
Hử? Thái tử cũng nhận ra Lục Vân Cảnh đang dùng mưu kế câu dẫn, vậy mà hắn tin rằng ta không nghe thấy gì sao?
Nhưng nếu vậy, hắn cố ý đợi ở đây và nói những lời này là có mục đích gì?
Đầu óc ta như một mớ bột nhão, đang trong trạng thái mơ màng thì đột nhiên một âm thanh sắc bén xé tan không khí. Một mũi tên lao vun vút tới.
Đồng tử ta co lại, trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, Thái tử ôm chặt lấy ta, né sang một bên. Ta vừa thoát được mũi tên, nhưng cánh tay của Thái tử lại bị sượt qua, máu bắn ra thành một đám lớn.
Từ rừng cây rậm rạp phía trước xuất hiện một nhóm hắc y nhân, tay cầm đao kiếm, lao về phía chúng ta. Tiêu Nguyên phẫn nộ quát lớn.
“Lục Vân Cảnh, nhìn xem ngươi gây ra chuyện gì! Yêu Yêu, cẩn thận!”
Lục Vân Cảnh xông lên chiến đấu với bọn hắc y nhân. Thái tử cũng đỡ được vài chiêu, rồi không nói một lời, kéo ta chạy trối chết.
Hắn chạy rất nhanh, hai bên cành lá quét vào mặt ta, kéo tuột cả trâm cài tóc, chỉ trong chốc lát, tóc tai ta rối bù, trông như một kẻ điên.
Vừa thở hổn hển, ta vừa cố gắng suy nghĩ nhưng đầu óc vẫn mơ hồ.
Không đúng, Thái tử mới là hung thủ cơ mà! Vậy những kẻ ám sát này là ai?
Bọn hắc y nhân vừa rồi ra tay vô cùng hiểm độc, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ chí mạng, hoàn toàn không giống đang diễn. Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
14
Ta nhanh chóng kiệt sức, Thái tử bèn cõng ta trên lưng, khom người chui qua những bụi rậm trong rừng.
“Thẩm Yêu Yêu, ôm chặt lấy.”
Hắn thở hổn hển, giọng khàn đi vì mệt, khiến ta càng thêm khó hiểu.
Lúc nãy, nếu ta chết dưới mũi tên của hắc y nhân, chẳng phải hắn đã đạt được mục đích rồi sao? Vậy tại sao hắn còn cứu ta?
Thôi, đầu óc ta quá tải rồi, nghĩ không thông thì ta không nghĩ nữa. Dù gì hắn đã tốn sức cứu ta, chắc chắn sẽ không đòi mạng ta lúc này đâu.
Đột nhiên, một cơn lạnh buốt tràn lên lưng. Những giọt nước lách tách rơi xuống liên tục. Ta ngước lên, thấy xa xa mây đen cuồn cuộn, cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Thái tử thở phào.
“Mưa sẽ rửa trôi dấu chân của chúng ta, bọn chúng sẽ không đuổi kịp. Chúng ta tạm thời an toàn rồi.”
Hắn tìm được một hang núi kín đáo, dẫn ta vào trốn, còn cẩn thận bố trí quanh cửa hang để xóa dấu vết.
Ta ngồi bệt xuống đất, siết lấy vạt váy, vắt ra một vũng nước, bắt đầu dò hỏi Thái tử.
“Thái tử điện hạ, những thích khách vừa rồi là do Tam hoàng tử phái tới sao? Ta sợ quá.”
Ta ôm lấy đầu gối, quay mặt về phía hắn, giả bộ e thẹn.
“Điện hạ làm sao biết được Lục đại nhân lấy ta làm mồi nhử? Lại làm sao mà đúng lúc có mặt ở đây?”
Thái tử nhặt một ít cành khô trong hang, nhóm lên đống lửa, sau đó ngồi xuống cạnh ta, bắt đầu xử lý vết thương trên cánh tay.
“Ta đoán.”
“Hôm qua tại tiệc rượu, nhìn biểu cảm của nàng căng thẳng tột độ, ta liền nghi ngờ nàng bị Lục Vân Cảnh lợi dụng.”
“Hắn là kẻ như vậy đấy. Vì đạt được mục đích, bất chấp tất cả, chẳng màng đến mạng sống của người khác. Ta không yên tâm, hôm nay mới đặc biệt theo dõi.”
Ha, tốt bụng, biết quan tâm người khác ghê nhỉ. Ta cảm động đến rớt nước mắt luôn.
Ta che miệng cười ngượng ngùng, tay khẽ đặt lên ngực.
“Không ngờ Thái tử điện hạ lại quan tâm đến ta như vậy.”
“Ừ, ta để ý đến nàng đã lâu rồi.”
Thái tử đột nhiên nắm lấy tay ta.
“Ba năm trước, khi ta dẫn quân hồi kinh, trong biển người, ta chỉ vừa nhìn đã thấy nàng. Nàng mặc chiếc váy trắng, đứng giữa đám đông, dung nhan tuyệt sắc. Ta vừa nhìn đã rung động, mãi không thể quên.”
Hử?
Nụ cười trên môi ta lập tức cứng lại.
15
Thái tử nhìn ta, ánh mắt chan chứa tình cảm, còn ta nhìn hắn, mắt đờ đẫn, không chút cảm xúc.
Công thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
Chết tiệt, ta bất cẩn rồi. Thái tử vẫn đang thử ta, hắn vẫn chưa tin tưởng!
Vậy tại sao hắn lại tốn công cứu ta làm gì? Để ta chết đi cho xong có phải nhẹ gánh hơn không?
Ta thực sự không hiểu nổi trong hồ lô của hắn rốt cuộc đang giấu thứ thuốc gì. Nhưng đặt mình vào vị trí của hắn, ta đã để hắn nghe thấy “lời tỏ tình đơn phương” của mình. Giờ nếu hắn cũng bày tỏ, chẳng lẽ ta không nên có chút phản ứng?
Ta im lặng một lát, siết chặt tay hắn, đôi mắt rưng rưng.
“Vậy chẳng phải chúng ta… tâm ý tương thông sao?”
Thái tử: “…”
“Không giấu gì ngài, ta đã yêu mến Thái tử từ lâu.”
Ta nhào vào ngực Thái tử, vòng tay ôm chặt lấy hắn.
“Hu hu hu, Tiêu Nguyên ca ca—”
Thân thể hắn lập tức cứng đờ.
Ngẩng đầu lên, ta thấy gương mặt như ngọc của Thái tử bị ánh lửa cam vàng phủ lên, khóe mày hắn giật giật liên tục.
Trong lòng ta cười thầm: Giả vờ sao? Muốn ghê tởm ta, dọa ta à? Ha ha, đến đây, để ngươi biết, một ta không còn liêm sỉ đáng sợ thế nào.
Thái tử cúi đầu nhìn ta, mày nhíu chặt, ánh mắt u tối như một hồ nước sâu không thấy đáy.
Khi ta nghĩ hắn sắp rút lui, hắn đột nhiên nắm tay ta, khàn giọng nói:
“Yêu Yêu, y phục của nàng đã ướt sũng cả rồi, cởi ra hong lửa đi.”
Ta giật mình, bản năng co rụt người lại.
“Chuyện này… không tiện lắm đâu.”
Trong mắt Thái tử thoáng qua tia sắc lạnh, ta lập tức phản ứng, nhớ ra hắn vẫn đang thử ta.
Ta phải giữ vững hình tượng si mê hắn, tuyệt đối không thể phá vỡ.
Ta e thẹn quay đầu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng hắn.
“Y phục của Tiêu Nguyên ca ca cũng ướt cả rồi, muốn cởi thì chúng ta cởi cùng nhau.”
Thái tử: “…”
16
Thích khách là tử sĩ, miệng chứa thuốc độc để tự sát. Tuy nhiên, trên y phục của hắn lại vương mùi hương lạ. Lục Vân Cảnh lần theo manh mối, điều tra khắp các cửa hàng hương liệu trong kinh thành, cuối cùng phát hiện ra mùi hương này thuộc về một nha hoàn trong phủ Nhị hoàng tử.
Sự thật phơi bày, Nhị hoàng tử sai người ám sát ta, chứng tỏ hắn chính là hung thủ thật sự. Tam hoàng tử được rửa sạch hiềm nghi, nhưng nhiều tội danh trong tấu chương của Bùi đại nhân lại có bằng chứng xác thực.
Dù được thả khỏi Tông Nhân phủ, Tam hoàng tử vẫn bị Hoàng đế tước bỏ tước vị.
Kết cục, chỉ có Thái tử mới là kẻ thắng lớn.
Ta chợt hiểu ra, những thích khách kia đều là do Thái tử phái đến. Việc hắn xuất hiện ở hậu sơn hôm đó có ba mục đích: đổ tội cho Nhị hoàng tử, tự minh oan cho mình, và thử ta lần cuối xem ta có thực sự không nhìn thấy gì hay không.
Quả là một kế hoạch “một hòn đá trúng ba con chim.” Ta lạnh toát sống lưng, không ngừng hồi tưởng để xem phản ứng lúc đó của mình có sơ hở nào không.
Hẳn là không, ta đã đánh đổi cả danh tiết rồi, hắn còn nghi ngờ ta được sao?
Trong lúc ta lo lắng, một tin đồn đã nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Người ta nói Thái tử đã thầm yêu ta từ lâu, hôm đó lén theo chúng ta lên Nam Sơn, gặp phải thích khách, và ta không màng sống chết, liều mình cứu hắn.
Cả hai yêu thầm lẫn nhau, cuối cùng nên duyên đôi lứa, đúng là một câu chuyện cảm động đến rơi nước mắt.
Phụ mẫu ta kinh hãi.
“Yêu Yêu, bên ngoài đồn đại đầy đủ chi tiết như thế, danh tiếng của con đã hoàn toàn bị hủy hoại, giờ phải làm sao đây?”
Mặt ta xám ngoét.
“Con cũng không biết nữa, hay là… con xuất gia?”
“Cái gì? Yêu Yêu chẳng phải nói yêu thích bản vương sao, giờ lại định chối bỏ sao?”
Thái tử mặc trường bào vàng rực, bước vào sảnh, khiến phụ mẫu ta vội cúi đầu hành lễ. Hôm nay hắn đội kim quan, ánh mắt sắc bén, khí thế uy nghi, làm ta giật mình, vội nặn ra một nụ cười.
“Ý con là xuất… giá! Tiêu Nguyên ca ca, ngài đến để cầu hôn đúng không?”
Ta lần theo giọng nói của Thái tử, mò mẫm tới gần, ôm lấy cánh tay hắn.
“Chúng ta đã như thế này rồi, không thành thân thì khó mà giải quyết êm đẹp.”
Thái tử khẽ nhướng mày, nhưng cũng đưa tay ôm lấy vai ta.
“Tốt thôi, ta sẽ xin chỉ ý của phụ hoàng ngay lập tức.”
17
Có người nói rằng, một lời nói dối sẽ kéo theo vô số lời dối trá khác để che đậy.
Và thế là, chẳng hiểu tại sao, ta lại trở thành Thái tử phi.
Theo thân phận của ta, đáng lẽ không đủ tư cách, nhưng dân gian đồn thổi rằng ta đã cứu mạng Thái tử. Mẫu gia ta thế yếu, các hoàng tử khác cũng không muốn phá đám, thậm chí còn nhiệt tình vun vén cho mối hôn sự này.
Ta, một nữ tử mù lòa, con của một quan ngũ phẩm, cuối cùng lại trở thành Thái tử phi.
Đêm động phòng, ta đội khăn voan đỏ, ngồi trên giường ngẩn ngơ.
Trước đây giả mù thì không sao, nhưng giờ đã thành thân với Thái tử, ngày ngày kề cận, ta chắc chắn sẽ để lộ sơ hở. Lúc đó phải làm sao? Hay ta tìm cơ hội nói mình đã… sáng mắt trở lại?
Nhưng giờ nói thì hơi kỳ quặc. Đúng rồi, ta sẽ giả mù thêm một tháng, rồi viện cớ được ngự y chữa khỏi. Cứ quyết định vậy.
Dù có hơi gượng ép, nhưng chúng ta đã là phu thê, hắn đâu thể giết cả Thái tử phi, đúng không?