NĂM TRĂM LƯỢNG BẠC ĐỂ RỜI ĐI - Chương 4: NĂM TRĂM LƯỢNG BẠC ĐỂ RỜI ĐI
Cập nhật lúc: 2025-01-01 09:03:56
Nói không phải sao!
Từ nhỏ theo sư phụ lang bạt, bên cạnh ta chẳng có ai thân thiết.
Ở cùng Tiêu Việt suốt bốn năm, hắn tuy miệng cứng nhưng đối xử với ta rất tốt.
Ban đầu là để ở lại Tiêu gia trị hàn độc, sau đó Tiêu gia gặp họa, ta sợ hắn không chịu nổi.
Những ngày gần đây ta dạo quanh thành, nghe người ta đánh giá Tiêu Việt, biết hắn tài hoa xuất chúng, rất có khả năng đạt trạng nguyên.
Ta đã viết thư hồi âm cho sư phụ, đợi Tiêu Việt thi đỗ trạng nguyên, ta sẽ đi Thục Trung tìm bà.
Đến ngày thi, trước cửa quan nha đông nghịt người, thí sinh nối đuôi nhau vào.
Tiêu Việt mang hành lý, trước khi đi ôm chặt ta một cái.
"Thể thống gì chứ! Thể thống gì đây!" Đồng môn của hắn đứng bên cạnh đỏ bừng mặt, giậm chân thình thịch.
"Đi đi." Ta vỗ vai Tiêu Việt, mỉm cười nói:
"Ta chờ ngươi trở về."
Tiêu Việt nắm chặt tay ta một chút, rồi sải bước về phía quan nha.
Bao nhiêu người, nhưng chẳng thể che lấp được bóng dáng hắn.
Vì ngày này, hắn đã chuẩn bị quá lâu quá lâu.
Hắn vừa xuất hiện, đã có nhiều học trò quay sang nhìn.
Tiêu Việt, hắn sinh ra đã là người được muôn ánh mắt dõi theo.
Đợi hắn đi rồi, ta bóp túi tiền, dự định đi tìm Hải Đường uống hoa tửu.
Không ngờ đi qua hai con phố, cái "đuôi nhỏ" theo sau vẫn chưa chịu bỏ đi.
Ta đảo mắt một vòng, trong kinh thành ta đâu có kết thù với ai.
Ta cố ý đi vào một con hẻm vắng, đến ngã rẽ thì nhảy lên tường.
Cái đuôi nhỏ quay lại, thấy không có ai, bèn vừa khóc vừa nói:
"Ta lại để mất dấu rồi! Giờ thì xong rồi, ai cứu được công tử đây!"
Ta nhảy xuống từ tường, đứng sau lưng hắn, hạ giọng hỏi:
"Công tử nhà ngươi là ai?"
Cái đuôi nhỏ càng khóc dữ hơn, vội vàng hỏi ta:
"Ngươi có phải là Nguyên tiểu thiếu gia không? Công tử nhà ta là Tiêu Dự, cầu xin ngươi, mau cứu người đi! Hắn bị Vĩnh Bình công chúa hại đến sống không nổi nữa!"
09
Thời gian trước, Hải Đường kể với ta rất nhiều chuyện về Tiêu Dự.
Tiêu gia vướng vào đại họa diệt môn, theo lý thì Tiêu Dự lẽ ra phải bị xử trảm.
Nhưng các văn thần có địa vị cao trong triều lại đồng loạt đứng ra cầu xin cho hắn.
Chỉ vì một lý do: trân trọng nhân tài!
Tiêu Dự nổi danh từ khi còn trẻ, mười bốn tuổi đã đạt giải nguyên cả ba kỳ thi.
Chỉ tiếc lúc ấy tuổi còn nhỏ, nên chưa được phong quan.
Tiêu Dự sau đó đi du học khắp nơi, thăm viếng các học viện, tài học sâu rộng khiến người người thán phục.
Vậy mà trời lại ganh ghét người tài, hắn vốn nên một bước lên mây, vào triều bái tướng, nhưng cuối cùng lại trở thành tù nhân.
Vĩnh Bình công chúa để mắt đến hắn, dùng mọi thủ đoạn hành hạ Tiêu Dự, nhưng không thể khiến hắn khuất phục.
Cũng may Thái tử rất coi trọng hắn. Tuy là thân phận tội nhân, nhưng nhờ được Thái tử bảo vệ, hắn miễn cưỡng giữ được mạng sống.
Vĩnh Bình công chúa là em ruột Thái tử, từ nhỏ tính tình bướng bỉnh, ương ngạnh. Dù đã lấy chồng, nhưng vẫn không ngừng làm nhục Tiêu Dự.
Chỉ cần công chúa không đi quá giới hạn, Thái tử cũng nhắm mắt làm ngơ.
Lần này, Vĩnh Bình công chúa trong cơn thịnh nộ đã đánh gãy một tay của Tiêu Dự.
Thái tử biết chuyện lớn rồi, bèn đưa Tiêu Dự ra trang viên ngoại thành để tránh bão.
Vĩnh Bình công chúa sau lưng lại sai người ở trang viên cố ý sỉ nhục Tiêu Dự.
"Thường ngày công tử đối với Vĩnh Bình công chúa đã rất nhẫn nhịn, lần này chỉ vì vài món đồ nhỏ mà lại chọc giận công chúa." Cái đuôi nhỏ khóc đến đỏ cả mắt, "Công tử không hề nói lời thô tục, vậy mà mắng đến mức khiến công chúa tức hộc m,áu. Trước khi đi, công tử dặn ta, nếu có chuyện gì, hãy đến cầu xin Nguyên thiếu gia giúp đỡ."
Ta bấm lòng bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
Sau khi dò xét trang viên ngoại thành, ta tìm cách trà trộn vào làm một nha hoàn.
Trùng hợp thay, ta được phân công đến hầu hạ Tiêu Dự.
"Thật là thờ một vị Phật sống. Nếu hắn ch,et trong tay chúng ta, ắt sẽ bị liên lụy. Để nha đầu mới đến đi đi, ta thấy nàng trông vụng về, làm kẻ ch,et thay là vừa."
Ta nghe lén được những lời bàn tán, mới biết Tiêu Dự đã bệnh đến mức không uống nổi thuốc.
Bước vào một tiểu viện đổ nát, ta thấy Tiêu Dự đang ngồi dưới một gốc cây, chăm chú nhìn những bông hoa dưới đất.
Hắn gầy sọp đi, bệnh tình khiến sắc mặt xanh xao, không ngừng ho khan.
Dù ở trong hoàn cảnh khốn cùng, hắn vẫn ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng.
Tiêu Dự quay đầu nhìn ta, chăm chú nhìn vào mắt ta, rồi khẽ cười.
Nụ cười ấy lại khiến hắn ho khan không ngừng.
Dù ta đã hóa trang, hắn vẫn nhận ra ta.
Ta nhìn cánh tay thõng xuống của hắn, giúp hắn xoa bóp, khẽ nói:
"Tiêu công tử, cánh tay này không trị sớm, e rằng sẽ phế mất."
"Vậy thì làm phiền Nguyên cô nương." Hắn nhẹ nhàng đáp, vẫn giữ vẻ ôn hòa lễ độ.
Ta nắn lại xương gãy cho hắn, hắn không kêu rên một tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Thuốc từ bên ngoài đưa vào, Tiêu Dự vừa uống đã nôn ra.
Hắn áy náy nói:
"Thật xin lỗi Nguyên cô nương, để cô nương phải chứng kiến những chuyện bẩn thỉu này."
Ta không nói gì, tự mình nếm thử thuốc.
"Phụt! Khụ khụ..." Ta cũng nhổ ra ngay, thuốc này đắng đến mức khiến mặt ta vàng vọt!
Đây rõ ràng là cố ý muốn hại Tiêu Dự!
Hắn đã bệnh nặng, dạ dày yếu ớt, sao có thể nuốt nổi thứ thuốc đắng thế này?
"Ta biết sơ qua về dược lý, nếu Nguyên cô nương tiện, xin hãy mang giúp ta ít thuốc từ bên ngoài." Tiêu Dự lịch sự nói.
Ta đương nhiên là tiện!
Ban đêm ta trèo tường ra ngoài mua thuốc cho hắn, liên tục làm đồ ăn thêm trong năm ngày. Bệnh tình Tiêu Dự cuối cùng cũng thuyên giảm đôi chút.
"Đếm lại thì Tiêu Việt đã thi được năm ngày rồi." Ta dìu Tiêu Dự đến thư phòng, thuận miệng nói, "Hôm qua trời mưa, không biết chân hắn có đau không."
Tiêu Dự ngoảnh lại nhìn ta, khẽ nói:
"A Việt từ nhỏ đã cao ngạo, nhưng lại có thể cõng ngươi ra khỏi Ký Châu. Trong lòng hắn, e rằng ngươi có vị trí rất quan trọng."
Ta nghĩ một lúc, rồi nói:
"Lúc ấy, ai ở bên cạnh hắn, cũng đều là cọng rơm cứu mạng."
Tiêu Việt chịu quá nhiều tổn thương, chứng kiến cả nhà bị diệt, ban đêm thường gặp ác mộng, nói năng lảm nhảm.
Chỉ là đúng lúc ta ở bên hắn, hắn cần một người để nắm lấy, để giúp hắn tiếp tục sống.
Ta giúp Tiêu Dự thu dọn thư phòng, vụng về làm rơi một chiếc hộp gỗ.
Đồ bên trong rơi ra, ta vội vàng nhặt lên.
Hửm?
Sợi dây buộc tóc đã phai màu, một con dao nhỏ bằng bàn tay, và một quyển thoại bản bị gập mép.
Những món đồ này, ta càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Đến khi nhìn thấy lá thư phía dưới hộp gỗ, ta lập tức nhận ra nét chữ ngoằn ngoèo của sư phụ!
Tiêu Dự cũng ngồi xuống, giúp ta nhặt đồ, tự nhiên nói:
"Từ khi ngươi lên năm tuổi, mỗi năm ta đều nhận được vài món đồ nhỏ và thư từ của sư phụ ngươi, còn có tranh chân dung của ngươi."
Ta ngạc nhiên hỏi:
"Sư phụ ta tại sao lại viết thư cho ngươi?"
Dọn dẹp xong, Tiêu Dự liền cùng ta ngồi xuống, kể những câu chuyện đằng sau những món đồ đó.
Hắn nhìn vẻ mặt hơi lúng túng của ta, lại mỉm cười nói:
"Hồi nhỏ, cha ta đã căn dặn, sau này ta sẽ lấy một cô gái tên là Nguyên Tiểu Đao. Mỗi năm, ông đều nhắc nhở ta không được mê mẩn các cô nương khác, phải giữ mình trong sạch, chờ ngươi trưởng thành.
"Sau này, ông sợ rằng ta chưa từng gặp ngươi, dù có cưới cũng không đối xử tốt với ngươi. Vì thế ông ép sư phụ ngươi thỉnh thoảng gửi vài món đồ của ngươi đến, cùng với thư kể về những chuyện thú vị của ngươi."
Ta lật xem những bức thư, giận dữ hét lớn:
"Ta không hề kéo quần tiểu hòa thượng! Sao sư phụ ta lại không tin chứ! Thậm chí còn viết chuyện này cho ngươi biết!"
Lúc sáu tuổi, ta rất tò mò giữa nam và nữ có gì khác biệt.
Trùng hợp khi đó, ta cùng sư phụ ở nhờ trong một ngôi chùa, quen thân với một tiểu hòa thượng.
Khi chúng ta đang giao đấu, quần hắn bị tuột xuống!
Sư phụ thấy thế, liền cười mà kể khắp nơi rằng ta kéo quần tiểu hòa thượng, sau này phải chịu trách nhiệm với hắn.
Tiêu Dự nghe ta phân bua, khẽ ho một tiếng:
"Hồi đó, ta còn lo ngươi sẽ thật sự chịu trách nhiệm với tiểu hòa thượng ấy."
Câu này đúng là không biết đáp sao cho phải!
Ta không trả lời, tiếp tục lục lọi những món đồ khác.
"Quyển thoại bản này, ta mỗi tối trước khi ngủ đều đọc." Ta tức giận nói, "Sau đó không thấy nữa, ta đã cuống lên, còn bị sư phụ lừa rằng do đọc nhiều quá, thoại bản tự mọc chân chạy mất! Hóa ra bà gửi cho ngươi!"
Tiêu Dự gật đầu, khen ngợi:
"Bộ 'Tam Hiệp Ngũ Nghĩa' này viết rất hay. Sau đó ta mua đủ các tập còn thiếu, không biết ngươi có nhận được không."
Ta ngạc nhiên hỏi:
"Hóa ra là ngươi mua thật à? Ta cứ tưởng sư phụ lại lừa ta!"
Ôi, sư phụ ta suốt ngày nói dối. Khi đó ta còn nhỏ, nào dám chắc lời bà nói về hôn ước với một công tử quyền quý là thật.
Ta nhấc con dao nhỏ lên, hừ lạnh:
"Con dao này rất quý, ta đã dành dụm rất lâu mới mua được, tốn hẳn nửa lượng bạc. Mất nó, ta tức giận đến ăn ba ngày kẹo hồ lô, rồi còn bị đau răng."
Xem hết một lượt những món đồ, ta ngao ngán nói:
"Thật không công bằng! Tại sao sư phụ ta đem hết bảo bối của ta gửi cho ngươi, còn cha ngươi lại không gửi bảo bối của ngươi cho ta?"
Tiêu Dự mỉm cười, thật sự lấy ra một chiếc rương lớn.
Hắn chậm rãi nói:
"Sau mười tuổi, mỗi lần nhận được đồ của ngươi, ta sẽ đặt một món đồ yêu thích nhất của mình vào đây. Còn có thư ta viết cho ngươi và tranh chân dung của ta khi ấy. Chỉ là ngươi và sư phụ ngươi luôn lang bạt khắp nơi, ta không có cách nào gửi đi. Ta giữ những thứ này bên mình, nghĩ rằng nếu một ngày gặp được ngươi, sẽ đưa cho ngươi xem."
Ta đối diện với ánh mắt ôn hòa của Tiêu Dự, tim không ngừng đập loạn nhịp. Ta bấm mạnh vào lòng bàn tay để trấn tĩnh lại.