NĂM TRĂM LƯỢNG BẠC ĐỂ RỜI ĐI - Chương 5: NĂM TRĂM LƯỢNG BẠC ĐỂ RỜI ĐI
Cập nhật lúc: 2025-01-01 09:04:19
Đúng lúc đó, cái đuôi nhỏ khóc lóc kia bước vào, thấy đống đồ trên bàn thì kinh hãi nói:
"Công tử! Sao ngài lại lấy những thứ này ra! Nếu để Vĩnh Bình công chúa biết, ngài lại sẽ bị hành hạ! Vị hôn thê của ngài đã thất lạc từ lâu, ngài cần gì phải giữ mãi trong lòng, thậm chí vì mấy món đồ cũ này mà suýt mất mạng!"
Hắn cuống quýt nói tiếp:
"Ta đi canh cửa, ngài mau thu dọn giấu đi. Đừng để mất một món nào, lại làm ngài mất ngủ."
Ta ngồi trên ghế, đầu óc mơ hồ.
Hóa ra những món đồ cũ khiến Tiêu Dự đắc tội với Vĩnh Bình công chúa, lại là liên quan đến ta!
Chờ cửa đóng lại, không gian yên tĩnh.
Tiêu Dự nhìn bộ dạng như gặp đại địch của ta, bất lực cười nói:
"Sợ rồi sao?"
"Không hẳn." Ta đỏ mặt, cố nặn ra một câu:
"Chỉ là…"
Chỉ là ta không ngờ, ta vốn nghĩ chuyện hôn ước chỉ là trò đùa của sư phụ.
Hóa ra trong những năm ta không hay biết, thực sự có một người coi trọng tất cả những gì liên quan đến ta.
Ta gãi đầu, cảm thấy có chút khó xử.
Từ nhỏ đến lớn, ta sống tự do phóng túng, chưa từng có ai đối xử với ta một cách cẩn trọng và chu đáo như vậy.
Tiêu Dự gõ nhẹ ngón tay lên bàn, chậm rãi nói:
"Nguyên cô nương, như cô đã thấy, lòng ta đối với cô thực sự chân thành. Mặc dù Vĩnh Bình công chúa đã hành hạ ta suốt nhiều năm, nhưng ta chưa từng khuất phục trước nàng ấy. Ta vẫn giữ thân trong sạch. Nếu Nguyên cô nương cũng có chút tình cảm với ta, đợi đến khi ta rửa sạch oan khuất cho gia tộc, liệu cô có nguyện ý kết duyên cùng ta, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại không?"
10
Lời tỏ tình của Tiêu Dự đến quá bất ngờ, ta không kịp chuẩn bị, chỉ có thể nói vài câu qua loa cho qua chuyện.
Hắn chỉ nói không cần vội đáp lại, ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến ngày Tiêu Việt thi xong. Hắn gầy đi trông thấy, ra khỏi trường thi trông chẳng khác nào một cọng dưa muối.
Sau khi tắm rửa, uống chút canh nóng, hắn ngủ liền hai ngày mới hồi sức.
Đến ngày thứ ba, bảng vàng được niêm yết. Vị đồng môn hay nói "thành gì thể thống" kia từ sớm đã đến tìm Tiêu Việt.
Tiêu Việt từ tốn ăn sáng, rồi mới rời đi.
Nhìn thái độ ung dung của hắn, ta biết hắn đã nắm chắc kết quả trong lòng.
Đến nơi niêm yết bảng, người đông như nêm cối.
"Ngươi đứng đây! Để ta đi xem!" Ta sợ đông người chen lấn, làm ảnh hưởng đến chân hắn.
Ta như một con rồng lượn, chen vào giữa đám đông chờ bảng vàng được treo lên.
Không lâu sau, người của quan nha bước ra dán bảng.
"Nhất giáp tỉnh nguyên, Biện Châu Việt Ẩn!"
Còn chưa kịp đọc kỹ, đã có người hét lớn.
"Quả nhiên Biện Châu Việt Ẩn đỗ nhất giáp!"
Tiếng reo hò lan như sóng cuộn!
Ta cũng tiện thể nhìn tên vị "thành gì thể thống" kia. Tên của Vương Tuyền cũng nằm trong danh sách, hắn cũng đỗ!
Ta chen ra khỏi đám đông, bị Vương Tuyền chặn lại.
Hắn vội vàng hỏi ta:
"Nguyên cô nương, ta thế nào rồi?"
"Đỗ rồi!" Ta mỉm cười.
Vương Tuyền ôm mặt, hít thở sâu hai lần, rồi để lộ khuôn mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe, khẽ nói:
"Cuối cùng cũng không phụ lòng mẫu thân ta."
Mẫu thân của Vương Tuyền rất vất vả nuôi hắn ăn học, giờ hắn cũng xem như đã thành công.
"Việt Ẩn có nhắn lại, bảo ngươi về nhà đợi hắn." Vương Tuyền ngập ngừng một chút, rồi nhẹ giọng nói với ta:
"Nguyên cô nương, là tiểu thư nhà Lâm Quốc Công đã mời Việt Ẩn đi. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, từ khi vào kinh, Việt Ẩn và tiểu thư Quốc Công phủ thường qua lại."
Hắn nói với vẻ ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.
Ta biết Vương Tuyền không phải người lắm lời, hắn dám nói ra chuyện này hẳn đã lấy hết can đảm.
Có lẽ vì cảm kích ta từng chăm sóc mẫu thân hắn ở Biện Châu, hắn mới nhắc nhở ta.
"Ta biết rồi." Ta chắp tay cảm ơn, mỉm cười nói:
"Ta chúc ngươi thi điện thành công."
Vương Tuyền cũng mỉm cười, mặt càng đỏ hơn.
Sau khi trở về không lâu, Tiêu Việt cũng về nhà.
Hàng xóm láng giềng, bạn cũ, đồng môn đều đến nhà chúc mừng.
Cũng may Tiêu Việt đã chuẩn bị sẵn bao lì xì và kẹo mừng.
Đợi mọi người rời đi hết, ta kéo hắn lại, khẽ hỏi:
"Tiểu thư Lâm gia có biết thân phận của ngươi không?"
Ta vốn đã biết Lâm Tĩnh Nghi, con gái của Lâm Quốc Công, là vị hôn thê của Tiêu Việt.
Ngày trước khi Tiêu gia còn thịnh vượng, Tiêu Việt từng cười nhạo ta:
"Hừ, vị hôn thê của ta, Lâm Tĩnh Nghi, là một danh môn khuê tú tài sắc vẹn toàn bậc nhất kinh thành. Không giống ngươi, chỉ là một con khỉ hoang, chữ không biết mấy, chỉ giỏi đánh người!"
Lúc nói câu này, hắn còn rất kiêu ngạo.
Ta từng nghĩ hôn sự này coi như tan vỡ, không ngờ họ vẫn còn liên lạc.
"Đừng hiểu lầm." Tiêu Việt giải thích:
"Ta chỉ thông qua tiểu thư Lâm, trao đổi tin tức với Lâm Quốc Công."
Nhìn vẻ tự nhiên của hắn, ta khẽ thở phào.
Xem ra tiểu thư Lâm không vì Tiêu gia gặp nạn mà chê bai hay từ hôn với Tiêu Việt. Một cô gái như vậy, quả là rất đáng quý.
Chỉ là ta không ngờ, chẳng bao lâu sau, ta đã gặp được tiểu thư Quốc Công phủ.
Tiêu Việt đi tham dự kỳ thi điện, còn ta thì được Lâm Tĩnh Nghi, tiểu thư Lâm Quốc Công phủ, mời đến phủ chơi.
Nàng ta mang một vẻ đẹp thanh thoát, cả người toát lên khí chất khó tả bằng lời.
Vừa thấy ta, nàng liền mỉm cười nói:
"Nguyên cô nương quả nhiên giống như ta tưởng tượng, dáng vẻ anh khí hiên ngang, nhìn vào liền thấy thoải mái."
Bị nàng khen như vậy, ta cũng hơi ngượng ngùng.
Lâm Tĩnh Nghi kéo ta đi dạo trong vườn, dọc đường kể cho ta nghe những chuyện hồi nhỏ giữa nàng và Tiêu Việt.
"Trước đây Quý phi nương nương trong cung thường buồn tẻ, Tiêu Việt lúc nhỏ hay ở kinh thành, còn ta thì thường vào cung hầu hạ Thái hậu. Dần dà chúng ta quen biết." Lâm Tĩnh Nghi cười, "Hắn hồi ấy đúng là một tiểu bá vương ăn chơi ngạo mạn, ta còn tự hỏi sau này lấy hắn rồi, sẽ phải sống những ngày loạn cào cào ra sao đây."
Nghe đến đây, dù có ngốc cũng nhận ra chút ý tứ trong lời nói.
Ta bèn mở miệng giải thích:
"Ta và Tiêu Việt giả làm phu thê, chẳng qua là kế sách tạm thời."
Lâm Tĩnh Nghi nhìn ta, giữa chân mày thoáng qua chút u buồn. Sau một lát lặng im, nàng mới nói:
"Nguyên cô nương, cô có biết Tiêu Việt hôm nọ tìm ta, là vì chuyện gì không?"
Ta nhìn nàng chờ đợi.
Nàng nói tiếp:
"Tiêu Việt đến xin ta hủy hôn. Dù sau này Tiêu gia có rửa sạch được oan khuất, khôi phục danh tiếng, hắn vẫn muốn hủy bỏ hôn sự này."
"Hắn nói, trong lòng hắn thích cô." Lâm Tĩnh Nghi giơ tay lau khóe mắt đẫm lệ, nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta đã đính hôn từ năm tám tuổi. Bạn bè thường trêu chọc gọi ta là Tiêu phu nhân. Ngày Tiêu gia gặp đại họa, ta lo lắng đến mức ngất xỉu, muốn vào cung xin Thái hậu làm chủ, tha cho Tiêu Việt. Phụ thân giam lỏng ta ở nhà, mãi hai năm sau ông mới dám nói Tiêu Việt vẫn còn sống."
Nói đến đây, nàng khóc nức nở, ta đành im lặng đưa khăn tay cho nàng.
Sau khi cảm ơn và lấy lại bình tĩnh, Lâm Tĩnh Nghi nói tiếp:
"Ta không đồng ý việc hủy hôn. Con đường của Tiêu Việt còn rất dài. Sau đại họa, trong lòng hắn có hoài bão lớn, chí hướng lớn, tương lai nhất định sẽ là một trọng thần nhập các bái tướng. Thê tử của hắn cần là người có thể giữ vững hậu phương, giúp hắn đưa ra mưu kế. Nếu hắn hủy hôn với ta để cưới cô, phụ thân ta sẽ là người đầu tiên không giúp hắn. Phần lớn quyền quý trong kinh thành cũng sẽ quay lưng với hắn."
Nghe xong, ta suy nghĩ một lát rồi nói:
"Không sợ Lâm tiểu thư chê cười, thực ra ta từng có chút tình cảm với Tiêu Việt. Nhưng khi biết hắn đã có hôn ước, ta liền chôn vùi tâm tư ấy. Tiêu Việt nhìn bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có rất nhiều vết thương. Nếu sau này hai người thành thân, mong cô hãy yêu thương hắn nhiều hơn. Hắn thực sự… sợ bóng tối, và cũng rất sợ đau."
Lâm Tĩnh Nghi cúi người cảm ơn ta, nước mắt tuôn rơi.
11
Cung đình xảy ra đại sự!
Sau kỳ thi điện, Tiêu Việt được chỉ định làm Trạng nguyên, nhưng ngay tại chỗ, thân phận hắn bị bại lộ. Hắn tố cáo Quốc cữu Tôn Liên Thắng mưu phản, nhưng lại vu oan tội danh kinh thiên động địa này lên đầu Tiêu gia, khiến cả Tiêu gia bị tru di cửu tộc, Tiêu Quý phi bị giam vào lãnh cung!
Chuyện này liên quan đến Hoàng hậu, Thái tử và gia tộc Quốc cữu, khiến triều đình chấn động!
Hoàng thượng nổi giận lôi đình, ra lệnh Tam Ty Hội Thẩm, điều tra rõ ngọn ngành!
Tiêu Việt bị giam lỏng trong cung.
Ai ngờ, trong cung lan truyền tin đồn Hoàng thượng muốn phế truất Thái tử.
Thái tử không giữ được bình tĩnh, ngày thứ ba sau đó đã dẫn binh xông vào cung!
Khi tin này truyền đến tai ta, ta đã phi ngựa theo Tiêu Dự cùng xông vào cung.
Tiêu Dự mặc áo giáp bạc, thấp giọng nói với ta:
"Ta sợ A Việt xảy ra chuyện, nên dẫn ngươi theo."
Ta nghiến răng đáp:
"Hắn nhất định sẽ không sao."
Tiêu Dự chịu đựng bao năm bên cạnh Thái tử, chỉ để chờ đợi đòn chí mạng này!
Lâm Quốc Công dẫn 5.000 binh sĩ giao chiến với quân phản loạn, quyết tâm cứu giá!
Ta đi nhanh hơn tất cả, theo vị trí Tiêu Dự chỉ dẫn, lao thẳng vào hoàng cung.
Khi ta đến Trùng Hoa Điện, nhìn thấy Tiêu Việt toàn thân đầy m,áu, tựa vào một cột trụ.
"Tiêu Việt!" Ta lao đến, một đao chém gục tên phản quân đang tiến về phía hắn.
Tiêu Việt ngẩng đầu nhìn ta, kiệt sức ngồi phịch xuống đất.