NĂM TRĂM LƯỢNG BẠC ĐỂ RỜI ĐI - Chương 6: NĂM TRĂM LƯỢNG BẠC ĐỂ RỜI ĐI
Cập nhật lúc: 2025-01-01 09:04:42
Ta kiểm tra vết thương, thấy cánh tay hắn chỉ bị một vết thương, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyên Tiểu Đao." Tiêu Việt tựa vào vai ta, thở dài một hơi:
"Lúc này ngươi vào cung, có biết rằng nếu Thái tử thắng, chúng ta đều sẽ ch,et không?"
"Sẽ không ch,et." Ta lột bộ giáp của phản quân mặc vào, hỏi rõ nơi Thái tử đang ở, rồi cầm đao rời đi.
Lâm Tĩnh Nghi từng nói đúng, Tiêu Việt có lẽ cần một người vợ xuất thân cao quý, thông thạo lễ nghi.
Nhưng trên đường trốn chạy, chính ta là người cầm đao bảo vệ hắn.
Phản quân nổi loạn, chính ta với thanh đao này, cũng có thể chém ngàn quân đoạt đầu Thái tử!
Sư phụ ta là đao khách Nguyên Hồng Tú, từng một ngựa một đao phá tan sào huyệt sơn tặc cướp bóc dân lành.
Ta năm mười tuổi đã gi,et kẻ hái hoa gây hại bá tánh.
Chúng ta là người giang hồ, tuy không rành văn chương, nhưng trong lòng luôn giữ đạo nghĩa.
Trong các câu chuyện kiếm hiệp, đại hiệp cứu giúp dân chúng thường dùng kiếm.
Nhưng thực ra, công cụ sát nhân sắc bén, đao mới hợp tay nhất!
Thái tử chiếm giữ Minh Đức Điện, bắt Hoàng thượng làm con tin.
Từ xa, ta nhìn thấy đám lính canh trước cửa, trong lòng nghĩ:
"Sư phụ, hôm nay con nhất định phải làm rạng danh!"
Ta tựa lưng vào bức tường lạnh giá, tay vuốt đao, điều chỉnh hơi thở.
Ta cầm đao năm năm tuổi, đến nay đã mười ba năm.
"Sư phụ, tại sao người học đao?"
"Để chém tận cùng bất bình trong thiên hạ."
"Sư phụ, bộ đao pháp của chúng ta tên là gì?"
"Ba Ngàn Dặm."
"Ô, cái tên kỳ quặc thật."
Ta búng lưỡi đao, phát ra âm thanh vang dội.
Sư phụ từng nói, nếu ta kiên trì luyện đao, chắc chắn sẽ trở thành một trong ba đao khách đứng đầu giang hồ.
Hôm nay, ta muốn xem giới hạn của mình đến đâu!
"Chinh chiến ba ngàn dặm, một đao địch vạn binh."
Ta nắm chắc chuôi đao, bước ra.
"Sư phụ, con nhất định không làm mất mặt người giang hồ!"
Khi ta xông vào Minh Đức Điện, trước mắt là những ánh mắt kinh hãi.
M,áu tươi nhuộm đỏ đôi mắt ta, thanh đao trên tay nóng bừng.
Ta đặt lưỡi dao kề cổ Thái tử, lớn tiếng nói với Hoàng thượng:
"Người giang hồ vô danh, nhận lệnh Tiêu Việt công tử đến cứu giá!"
Ta đè ép Thái tử, đẩy hắn ra ngoài điện, dùng nội lực truyền âm:
"Các ngươi mau đầu hàng! Thái tử mưu phản, tội không thể tha, đã bị Tiêu Việt công tử bắt sống!"
12
Sau khi ta chiến đấu với hàng nghìn phản quân, Tiêu Dự và Tiêu Việt đến nơi, ta kiệt sức ngất đi.
Lúc tỉnh lại, đã là mười ngày sau.
Toàn thân ta như bị đá nặng nghiền qua, đau đớn vô cùng.
"Con nhóc thối!" Sư phụ vỗ mạnh vào đầu ta, tức giận mắng:
"Giỏi quá ha! Lấy mạng mình để kiếm công lao cho người khác!"
Vừa thấy sư phụ, ta bật khóc, ôm lấy bà không nói thành lời.
Sư phụ nhíu mày, thở phào:
"Cũng may ta vừa đến kinh thành, nếu không, đến thần tiên cũng không cứu được ngươi."
Ta biết rõ ngày đó nguy hiểm thế nào, ta vận nội lực quá độ, chỉ cần sơ suất sẽ bị đứt hết kinh mạch mà ch,et.
Sư phụ kể cho ta những gì đã xảy ra mấy ngày qua:
Hoàng hậu và Quốc cữu Tôn bị giam vào thiên lao, Thái tử bị phế.
Tiêu gia được rửa oan, Tiêu Quý phi cũng được thả khỏi lãnh cung.
Khi sư phụ ra ngoài sắc thuốc cho ta, Tiêu Việt bước vào.
Vừa vào, hắn liền ôm chặt lấy ta.
Nhìn nét mặt hắn, ta biết hắn có tâm sự.
"Có chuyện gì sao?" Ta nhíu mày hỏi, "Chẳng phải Tiêu gia đã được rửa oan rồi sao?"
Tiêu Việt kìm nén cảm xúc, trán tựa chặt vào vai ta, giọng khàn khàn nói:
"Tiểu Đao, giờ ta mới biết, Tiêu gia chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay Hoàng thượng!
Ông ấy muốn hạ bệ Hoàng hậu và Quốc cữu, liền biến Tiêu gia thành vật tế, đẩy lên đoạn đầu đài.
Hoàng thượng mưu tính nhiều năm, chỉ chờ ngày này, khi Tiêu gia ta đứng lên, ép Thái tử tạo phản!
"Đây chính là sự thật mà ta tìm kiếm bấy lâu! Ha, cô cô từng nói với ta: sấm sét hay mưa móc đều là ơn vua! Nhưng rõ ràng lòng bà ấy đã ch,et, năm xưa danh động kinh thành, một nụ cười khuynh thành. Giờ đây đôi mắt bà chỉ còn lại sự ch,et chóc lặng im!
Ca ca ta vốn là người xuất chúng, nhưng phải hy sinh bản thân, ẩn nhẫn trong phủ Thái tử, chịu nhục bởi công chúa Vĩnh Bình!
Giờ đây, cả triều đình đều biết chuyện hắn từng bị sỉ nhục, hắn không còn mặt mũi nào quay lại triều đình."
Tiêu Việt mắt đỏ ngầu, siết chặt nắm tay, giận dữ nói:
"Vị Hoàng thượng như vậy, có đáng để ta trung thành không! Một triều đình như thế, có đáng để mọi người học hành ngày đêm, hy sinh bảo vệ không!"
"Tiêu Việt!" Ta đập mạnh vào mu bàn tay hắn, khiến hắn bình tĩnh lại.
Nhìn thẳng vào mắt hắn, ta nói:
"Ngươi quên rồi sao? Trên đường đến Ký Châu, ngươi từng nói sẽ vì bá tánh lang thang khốn khổ mà làm quan, trở thành một hiền thần thời trị, mang lại thái bình cho thiên hạ! Ngươi nhất định có thể làm được! Đừng để thù hận nhất thời làm rối loạn tâm trí."
"Thái bình cho thiên hạ…" Tiêu Việt lẩm bẩm.
Ta nghĩ một chút, rồi nói:
"Tiêu Việt, ta chưa từng kể về thân thế của mình, là vì ta thấy không có gì đáng nói. Thiên hạ hưng vong, khổ đau đều đổ lên đầu bá tánh, ta cũng không khác gì.
Ta sinh ra trong một gia đình nông dân ở Dự Châu, đúng năm đại hạn ba năm liền, quan lại vô dụng, tăng thuế nặng, dân đói khổ cùng cực, phải ăn thịt con mình."
Nói đến đây, ta vô thức nắm chặt ngón tay, nhớ lại ký ức mơ hồ.
"Nhà ta có một ca ca, một muội muội, dù nghèo nhưng phụ mẫu vẫn hết lòng yêu thương ta.
Ba năm đại hạn, không thu hoạch được gì, người ch,et đói rất nhiều. Ban đêm, hàng xóm đói quá hóa điên, đến bàn với phụ mẫu ta đổi con cho nhau."
"Ta chính là đứa trẻ bị đem đi đổi."
Ánh mắt Tiêu Việt dần nghiêm trọng, nhìn ta đầy xót xa.
"Khi đó ta mới năm tuổi, gi,et người rồi chạy trốn, giữa đường gặp được sư phụ. Bà thấy ta có căn cốt tốt, nhận ta làm đồ đệ, dạy ta đao pháp." Ta kể xong, liền nhìn Tiêu Việt nói:
"Chúng ta người giang hồ, cứu được một người, một nhà. Nhưng ngươi là một tài tử tam nguyên, làm quan có thể cứu cả một huyện, một thành, một châu. Tiêu Việt, mong ngươi đừng từ bỏ chí lớn, trở thành vị quan tốt được lưu danh thiên cổ."
"Được." Mãi một lúc sau, Tiêu Việt mới đáp.
Một lát sau, hắn nhìn ta hỏi:
"Ta nghe sư phụ ngươi nói, ngươi muốn đi?"
Ta đối diện ánh mắt hắn, nghẹn lời, chỉ biết gật đầu.
Tiêu Việt thở dài một hơi, lại hỏi:
"Ta nghe Lâm Tĩnh Nghi nói, ngươi từng thích ta. Là khi nào vậy?"
Ta xoa tai, chậm rãi đáp:
"Năm đầu tiên ta đến Tiêu gia. Khi đó ngươi suốt ngày dẫn ta đi chơi. Có một đêm chúng ta ra ngoài ăn vằn thắn, giữa đường trời đổ mưa. Gặp một bà lão bán vằn thắn bị trật chân ngồi bệt xuống bùn, ngươi liền cõng bà ấy đến y quán, còn ta thì đẩy xe vằn thắn đi sau. Đi suốt cả đoạn đường, không hiểu sao, ta lại có chút thích ngươi. Nhưng chẳng bao lâu, nghe ngươi nói ngươi có vị hôn thê ở kinh thành, ta liền dập tắt tâm tư đó."
"Sớm vậy sao." Tiêu Việt ngửa mặt, nhắm chặt mắt, nói:
"Khi ấy ta chỉ là một công tử bột không biết đời, ngưỡng mộ ca ca vì có ngươi, một nữ nhân đao pháp cao cường, phóng khoáng tiêu sái, làm thê tử. Vì ganh đua, ta cứ thích lấy Lâm Tĩnh Nghi ra nói."
Vài ngày sau, thân thể ta gần như bình phục, sư phụ bảo ta đi cùng bà.
Bà muốn ta đến Thiếu Lâm, dùng tâm pháp Thiếu Lâm điều dưỡng kinh mạch, tránh để lại di chứng, việc này không thể chậm trễ.
Trước khi đi, ta, Tiêu Việt và Tiêu Dự cùng ngồi giữa sân uống rượu.
Chẳng ai nói gì, chỉ dưới ánh trăng sáng, uống một bầu rượu.
Khi trăng lên đến đỉnh, sư phụ dắt ngựa chờ ta bên ngoài.
"Bảo trọng!" Ta đặt ly rượu xuống, mang theo đao và hành lý, ôm chặt hai người họ một cái thật lâu.
Lần chia ly này, giang hồ đường xa, khó có ngày gặp lại.
Ta nghe tiếng Tiêu Việt hét lên trong tiếng khóc:
"Nguyên Tiểu Đao! Nhớ quay về kinh thành thăm ta!"
Ta không dám quay đầu lại, sợ hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của ta.
Lên ngựa, trong màn đêm, ta và sư phụ lao đi.
Tiêu Việt từng hỏi ta, vì sao không đợi trời sáng rồi đi, thong thả một chút.
Ta đáp:
"Người giang hồ, không đợi thời gian."
Tiêu Việt nói:
"Được, người giang hồ Nguyên Tiểu Đao. Hy vọng một ngày nào đó, khi nghe danh ngươi, ngươi đã là một đao khách nghĩa hiệp vang danh thiên hạ."
Ta nói:
"Khi ta vang danh thiên hạ, hy vọng ngươi đã trở thành vị quan được dân chúng ngợi khen."
Đến đây, chia tay.
Giang hồ núi cao đường xa, triều đình phong ba hiểm ác.
Ta và Tiêu Việt, mỗi người một con đường.
13
Năm đầu tiên ta gặp Nguyên Tiểu Đao, ta vừa tròn mười bốn tuổi, khi đó chỉ là một công tử bột ham chơi lêu lổng.
Ta bị bắt cóc làm con tin, ngồi cùng bọn cướp trong đại sảnh, những người giang hồ qua lại đều chẳng ai dám xen vào chuyện này.
Khi ấy, ta nghĩ mạng mình chắc chắn không giữ nổi nữa rồi.
Rồi Nguyên Tiểu Đao bước vào. Nàng trông phong trần mệt mỏi, mặc áo vải xanh cũ, trên lưng đeo một thanh đao lớn.
Vừa vào cửa, ta đã nhận ra nàng – vị hôn thê của đại ca ta, Nguyên Tiểu Đao.
Ta không ngờ rằng mình lại gặp nàng trong hoàn cảnh này.
Trên thắt lưng nàng là miếng ngọc bội, tín vật mà Tiêu gia truyền lại cho trưởng tẩu.
Từ nhỏ, ta đã biết đến sự tồn tại của Nguyên Tiểu Đao. Đại ca ta luôn nhận được những món đồ nhỏ kỳ lạ, kèm theo một bức thư viết rất cẩu thả và một bức họa chân dung tạm chấp nhận được.
"Đại ca, huynh thực sự muốn cưới một người giang hồ như thế này sao?" Ta nhìn bức chân dung trên bàn, nói, "Nguyên Tiểu Đao trông cũng không tệ, ánh mắt rất sáng. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một người giang hồ. Nhìn chữ của sư phụ nàng thì biết, Nguyên Tiểu Đao chắc cũng chẳng có học vấn gì đâu."