NHÂN GIAN TÀN TÂM - Chương 4: NHÂN GIAN TÀN TÂM

Cập nhật lúc: 2025-01-01 13:15:32

Mọi việc đang diễn ra đúng theo dự liệu của ta.


Còn về Sở Phi Vận, nàng đã được thả khỏi Phật đường.


Nhưng lần này, nàng đã thấm thía bài học, không dám ra mặt gây sự trực tiếp với ta nữa.


Thay vào đó, nàng ôm con trai bốn tuổi của mình, đi khắp nơi "khoe".


Đứa trẻ hoang dã y như mẹ nó, rõ ràng đã bị dạy dỗ, vừa nhìn thấy ta đã phun nước bọt, ném đá, còn buông lời xúc phạm:


"Đồ hồ ly tinh!"


Ta bình tĩnh nhìn đứa trẻ, xoay người đấm mạnh xuống tay mình, tạo ra một vết bầm tím.


Khi gặp Hách Bác Dư, ta vô tình để lộ vết thương trên tay.


Hắn lập tức hỏi:


"Tay nàng bị làm sao?"


Ta khựng lại, rồi mỉm cười nhẹ nhàng:


"Không sao, chỉ là trẻ con nghịch ngợm thôi. À, chẳng hay tiểu công tử hiện đang học những gì rồi?"


"Nói mới nhớ, đệ đệ ta ba tuổi đã biết đọc, bốn tuổi thuộc làu sách, năm tuổi có thể làm thơ. Tiểu công tử học hành chắc hẳn còn giỏi hơn?"


Biểu cảm của Hách Bác Dư trở nên cứng ngắc, hắn không trả lời.


Nghe nói ngay trong ngày hôm đó, hắn đến viện của Sở Phi Vận, xách đứa trẻ mập ú lên và đánh cho một trận.


Hôm sau, hắn mời đến mấy vị tiên sinh dạy học, khiến đứa trẻ chìm trong đống bài vở, khóc cạn cả nước mắt.


11


Nhưng ta cũng không được thanh thản như thế.


Lão phu nhân mỗi khi lễ Phật xong liền thúc giục ta nhanh chóng vì nhà họ Hách khai chi tán diệp, sinh vài đứa cháu ngoan cho bà.


Nghe nói Hách Bác Dư nhiều ngày qua đều ở chỗ Sở Phi Vận, bà liền không thèm cho ta sắc mặt tốt.


Bà bắt ta quỳ trước Phật ba canh giờ.


Trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn ấy, đôi mắt âm trầm nặng nề như muốn nhìn thấu tâm can người khác.


Bà nhìn ta chằm chằm, khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng làm người ta rợn cả sống lưng.


Bà mân mê chuỗi tràng hạt trên tay, lạnh lùng cất giọng:


"Không giữ được phu quân, chẳng sinh được con, dù có tu hành trước Phật bao nhiêu, vẫn là kẻ mang tội trên người."


"Thanh Thư, ta trọng dụng con, con sẽ không làm ta thất vọng, đúng không?"


Trên mặt ta lộ vẻ hoảng sợ và áy náy, cúi đầu thưa:


"Vâng, thưa mẫu thân."


Đợi bà rời đi, ta mới thần thái ung dung đứng dậy, vỗ nhẹ chân tay cho giãn.


Nếu là kiếp trước, đối mặt với bà, có lẽ ta thật sự đã run sợ trong lòng.


Nhưng giờ đây, ta biết, bà chẳng qua chỉ là một kẻ ngoài mạnh trong yếu, một người sắp ch,et mà thôi.


Khi ta trở về viện của mình, đêm đã khuya, tĩnh lặng như nước.


Có tiếng gọi nhẹ vang lên.


Ta quay lại, nhìn thấy Liễu Lục dẫn theo đệ đệ ta là Thẩm Vân Chẩm, bước ra từ bóng tối.


Những người khác trong viện đã bị nàng sai rời đi hết.


Thẩm Vân Chẩm nức nở lao vào lòng ta:


"Tỷ tỷ!"


Ta ôm lấy đệ, xoa xoa đầu nó.


Nó như chịu uất ức lớn lao, lại tựa hồ gặp phải chuyện đ,au lòng khôn tả, cứ thút thít mãi.


Cuối cùng, nó nắm chặt tay ta, nghẹn ngào nói:


"Tỷ… mẫu thân, mẫu thân người… người đã mất rồi…"


Ta lặng lẽ nhìn nó, không nói lời nào.


Chuyện này, ta đã sớm biết, ngay từ kiếp trước, cũng chính vào hôm nay, khi nó tìm đến ta.


Mẫu thân mang thai, hắt hủi nó, đuổi nó đến ở viện hẻo lánh.


Nó cầu xin kế mẫu, mong được gặp mẫu thân lần cuối.


Kể từ khi chúng ta được đón vào Thẩm phủ, mẫu thân đã bị ép dọn đến ở viện phía sau, cách biệt chúng ta.


Thẩm thị lấy mẫu thân làm con tin, ép buộc chúng ta nghe lời.


Mỗi năm chỉ có đôi ba lần hiếm hoi, mới cho phép gặp mặt.


Mà lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy mẫu thân, đã là hai năm trước.


Khi Thẩm thị mang thai, nàng vui sướng vô cùng, bị đệ đệ quấn lấy làm phiền, liền dứt khoát nói thẳng:


Mẫu thân của chúng ta, thực ra đã ch,et từ lâu.


Bởi vì bà đã có hai đứa con, Thẩm thị không muốn bà được sủng ái thêm, liền sai người đẩy bà xuống giếng mà ch,et.


Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn không bờ bến.


Trên cao kia, một vầng trăng tròn trịa, trông như ánh trăng trong giếng sâu.


"Bõm" một tiếng, mây đen che phủ, nước gợn lăn tăn.


Ta an ủi đệ, nhẹ giọng nói:


"Mẫu thân không thể bảo vệ và chăm sóc chúng ta cả đời, nên chúng ta phải học cách tự chăm sóc bản thân mình."


Nó ngừng khóc, lau đi đôi mắt đỏ hoe, rồi nắm chặt tay ta.


Như một tiểu đại nhân, nó nghiêm túc nói:


"Tỷ… sau này, nhất định ta sẽ bảo vệ tỷ."


Ta khẽ cười, tiện tay lau đi giọt nước nơi má mình.


Đột nhiên nghĩ đến điều gì, ta hỏi nó:


"A Chẩm, đệ muốn tòng quân không?"


Mùa thu năm nay, kẻ địch sẽ xâm phạm biên cương, Hách Bác Dư sẽ dẫn quân trở về Bắc Mạc.


Nhưng trong quân có nội gián, kế hoạch tác chiến bị tiết lộ.


Trong trận chiến này, hắn sẽ bị trọng thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.


Sở Phi Vận vì hắn mà đỡ một mũi tên chí mạng.


Những lời đồn rằng Sở Phi Vận là gián điệp của địch quốc, từ đó cũng chấm dứt.


Kiếp trước, ta bị bỏ lại trong tướng quân phủ, chịu đủ mọi hành hạ từ lão phu nhân.


Nhưng lần này, ta quyết định cùng họ ra trận.


12


Rất nhanh đã đến mùa thu, quả nhiên chiến sự nổi lên.


Ta đi cầu xin lão phu nhân.


Lấy lý do muốn thân cận Hách Bác Dư và nhất định sẽ mang thai làm lời hứa, cuối cùng bà cũng đồng ý.


Hách Bác Dư nghe chuyện này, hoàn toàn không đồng tình.


Hắn nhíu mày nói:


"Nàng có biết Bắc Mạc khổ hàn, hiểm nguy trùng trùng? Sở Phi Vận biết võ, đủ sức tự bảo vệ mình, còn nàng thân thể yếu đuối, đi theo chỉ thêm phiền phức."


Ta thở dài, đáp:


"Tướng quân cứ yên tâm, Thanh Thư cũng có cách tự bảo vệ mình.


Chỉ là… mẫu thân, nếu ta ở lại phủ, chỉ sợ càng khiến người phiền muộn, xin tướng quân thương xót."


Lão phu nhân thúc ép chuyện con cái quả thực quá mức.


Hách Bác Dư cũng từng bị ép phải ở lại phòng ta vài lần.


Chỉ có điều, mỗi lần chúng ta đều ngủ riêng giường.


Ý chí của hắn không phải chưa từng lung lay.


Dẫu sao, ta cũng là người hắn cưới hỏi đàng hoàng, đối với ta, hắn sớm đã không còn sự chán ghét và khinh thường ban đầu.


Nhưng mỗi lần như thế, ta đều cố ý kích động Sở Phi Vận đến tranh sủng, khiến hắn phải tiếp tục vì người tình trong lòng mà giữ thân như ngọc.


Cuối cùng, Hách Bác Dư cũng đồng ý để ta đi cùng hắn đến Bắc Mạc.


Trước khi Sở Phi Vận tìm đến gây sự, ta đã chuẩn bị lý do rời khỏi tướng quân phủ.


Trong nhã gian của trà lâu, trà ngon và điểm tâm đã được chuẩn bị chu đáo.


Người mà ta muốn gặp.


Hắn lưỡng lự đứng sau bức bình phong, không chịu bước ra, chỉ để lại một bóng dáng mơ hồ.


Ta dùng ánh mắt, từng chút từng chút khắc họa lại hình dáng ấy, như đã làm vô số lần trong lòng.


Có lẽ vì ta nhìn hắn quá lâu, sự im lặng khiến không khí trở nên kỳ quái.


Lục Trục Quang không biết làm sao.


Cuối cùng, hắn khom người hành lễ qua bình phong, giọng khàn khàn:


"Tiểu thư…"


Ta cười khẽ, từng bước tiến tới, ép sát:


"Đã còn gọi ta là tiểu thư, tại sao không chịu lộ diện?"


Lục Trục Quang im lặng hồi lâu, cuối cùng cúi đầu, bước ra từ sau bình phong.


Hắn thanh nhã như tùng bách, tựa mây, như bóng dáng quân tử ta từng mong đợi vô số lần thời niên thiếu.


Nhưng hắn vẫn cúi gằm mặt, thậm chí còn quỳ xuống.


Ta lập tức quát:


"Không được quỳ!"


Hắn liền cứng đờ, sau đó quay mặt đi, định nói gì đó.


Ta cố gắng kìm lại dòng nước mắt nơi khóe mi, giận dữ nói:


"Không được tự xưng là nô tài!"


"Lục Trục Quang, ta chưa từng chê bai thân phận ngươi."


"Từ trước đến nay đều như vậy, bây giờ cũng vậy."


Dẫu kiếp trước ta là tiểu thư nhà phú hộ, hắn chỉ là nô bộc ta cứu được.


Dẫu hiện tại ta là thiên kim thừa tướng, còn hắn… là một hoạn quan.


Ta cũng không để tâm.


Điều duy nhất làm ta đ,au lòng chính là hắn.


"Khế ước bán thân của ngươi, ta đã trả lại từ lâu. Ân nghĩa nhà ta, cũng không cần ngươi dùng cách này để đền đáp."


Ta tiến lại gần, đ,au xót nói:


"Không phải đã bảo ngươi rời đi rồi sao? Đi buôn bán, đi thi cử, làm gì cũng được. Tại sao… vẫn cứ đi theo?"


Kiếp trước, những lời ta không dám thổ lộ đến ch,et, cuối cùng hôm nay cũng có thể nói ra.


Lục Trục Quang không dám nhìn ta, thấp giọng đáp:


"Ân cứu mạng của tiểu thư, ân dưỡng dục của phu nhân, nô… ta không có gì để báo đáp."


Như không chịu nổi câu hỏi của ta, hắn lập tức đổi chủ đề:


"Ta làm theo lời tiểu thư, cho người làm bánh hoa hạnh bán dạo, quả nhiên bị Thẩm Như Uyên mua về. Sau đó, Thẩm thị mẫu tử nghiện ăn bánh này, ta tăng liều lượng thuốc từ từ."


"Hôm qua, Thẩm gia truyền tin, Thẩm thị sảy thai rồi. Thai nhi đã tượng hình, là một bé trai."


Thẩm Như Uyên đương nhiên không việc gì, chỉ là từ nay không thể sinh con nữa.


Bọn họ muốn điều tra, nhưng Lục Trục Quang làm việc rất sạch sẽ, không để lại chút dấu vết.


Thậm chí còn mua chuộc đại phu khám bệnh cho Thẩm gia, tuyên bố rằng Thẩm thị do mang thai nên nhạy cảm với thức ăn từ hạnh nhân.


Việc nàng ta lâu ngày ăn bánh hoa hạnh dẫn đến dị ứng, mới khiến sảy thai.


Thẩm thị đ,au đớn vô cùng, Thẩm phụ cũng nổi trận lôi đình.


Thẩm Như Uyên không thể biện minh, bị phạt ở trong phòng, chép ba nghìn lần kinh văn để sám hối.


Ta chỉ cảm thấy, hình phạt này vẫn quá nhẹ.


Thế nên ta nói với Lục Trục Quang:


"Đại tỷ đã đến tuổi cập kê, chuyện hôn sự, cũng nên sớm định đoạt."


13


Ta đã chọn cho Thẩm Như Uyên một mối nhân duyên tốt.


Đó chính là thân đệ của đương kim thánh thượng, Cảnh Vương.


Mặc dù hắn đã ba mươi tuổi, nhưng dáng vóc và diện mạo đều không tồi.


Hơn nữa hắn còn nổi danh là người đức hạnh, không chỉ giàu có, mà còn hay làm việc thiện.


Lục Trục Quang nghe xong, lộ vẻ nghi hoặc, cuối cùng cũng dám ngước mắt nhìn ta một cái.


Ta cười, ghé sát hắn, thì thầm:


"Khuyết điểm duy nhất của Cảnh Vương chính là—hắn mắc phong hoa bệnh."

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.