NHÂN GIAN TÀN TÂM - Chương 5: NHÂN GIAN TÀN TÂM

Cập nhật lúc: 2025-01-01 13:15:51

Cảnh Vương vốn phong lưu thành tính, lại rất coi trọng danh tiếng.


Chuyện này, đương nhiên hắn không dám để người khác biết, chỉ có thể âm thầm tìm danh y khắp nơi chữa trị.


Ta biết được điều này, cũng là nhờ kiếp trước khi bị Hách Bác Dư hưu, vô tình bị gia nhân của Cảnh Vương phát hiện, suýt trở thành thông phòng của hắn.


Nhờ cơ duyên trùng hợp, ta mới biết bí mật này.


Sau đó, ta nương nhờ Tam hoàng tử, từ một thị thiếp từng bước leo lên vị trí Quý phi.


Nghe nói về sau, Cảnh Vương vốn đã chữa khỏi bệnh, lại tái phát.


Cuối cùng ch,et trên giường của một cơ thiếp.


Chuyện này vô cùng kín đáo, ban đầu ta cũng băn khoăn, nếu Lục Trục Quang hỏi, ta nên giải thích thế nào.


Nhưng hắn chỉ khẽ đáp một tiếng, không hỏi thêm điều gì.


Ta liền tiếp lời:


"Tiểu Chẩm muốn tòng quân, ngươi có thể giúp nó an bài không?"


Dù Lục Trục Quang không phải người của quân đội, nhưng với thân phận Đông Xưởng Đề Đốc được Hoàng đế tín nhiệm, quyền lực ngút trời, hắn thừa khả năng thông qua các mối quan hệ để sắp xếp việc này.


Lục Trục Quang không chút do dự, nói:


"Được."


Ta khẽ thở dài, đưa tay nắm lấy hai ngón tay hắn, như thuở nhỏ vẫn thường làm:


"A Lục, ngươi nói xem, nếu không có ngươi, ta phải làm sao đây?"


Hắn mím môi, ánh mắt lảng tránh, vẫn muốn trốn tránh.


Nhưng đôi tai đã âm thầm đỏ ửng.


Ta khẽ lay tay hắn, nửa đùa nửa thật mà nói:


"Đáp ứng ta, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân nhé."


Kiếp trước, hình ảnh ngươi ch,et thảm ta không muốn hồi tưởng lại lần nào nữa.


Khi Cảnh Vương bắt đầu đến Thẩm gia cầu hôn.


Ta đã cùng Hách Bác Dư lên đường đến Bắc Mạc.


Trên xe ngựa, ta nhắm mắt dưỡng thần.


Sở Phi Vận cưỡi ngựa đi bên cạnh, cố tình vung roi bên xe ngựa của ta vài cái để gây chú ý.


Sau đó thúc ngựa tiến lên, sóng vai cùng Hách Bác Dư.


Ta làm ngơ trước sự khiêu khích của nàng, không thèm để tâm.


Một tháng sau, tuyết bay trắng trời Bắc Mạc, chúng ta cũng đến được biên thành.


Ta ở trong phủ đệ của Hách Bác Dư tại thành.


Còn Sở Phi Vận thì ngày ngày đi theo hắn ra vào quân doanh.


Thời tiết khắc nghiệt, những ngôi nhà tranh bên ngoài thành đổ nát, các huyện trấn xung quanh xuất hiện tình trạng dân chúng ch,et cóng.


Chỉ là chiến sự căng thẳng, không ai có thời gian lo liệu.


Ta bắt đầu tổ chức phát cháo tại cổng thành, dùng tiền của Hách Bác Dư để xây lại chỗ ở cho dân tị nạn.


Tên của ta dần được truyền tụng trong miệng bách tính.


Lúc này, Sở Phi Vận mới phát hiện ra, hóa ra không biết từ lúc nào, ta đã nắm được quyền quản lý tài chính từ tay Hách Bác Dư.


Ánh mắt nàng nhìn ta lập tức trở nên độc ác hơn.


Nhưng lúc này, nàng lại kiềm chế, không vội tìm ta gây sự.


Ta cũng bình tĩnh chờ đợi.


Đến ngày hai quân giao chiến, một binh sĩ vội vã tìm đến, lớn tiếng:


"Phu nhân! Không hay rồi! Tướng quân và Sở phu nhân bị quân địch bao vây, đều bị thương nặng, xin người mau đến xem!"


Ta chỉnh lại ống tay áo, cầm theo cung dài và tiễn, khoác thêm áo choàng rồi theo hắn ra ngoài.


Hắn có lẽ không biết, trong những ngày ở đây, ta đã sớm nắm rõ mọi địa hình xung quanh.


Ngay khi hắn dẫn ta rẽ sang lối khác, ta liền rút tên, một mũi tên xuyên thẳng qua người hắn.


Ta cưỡi ngựa phi như bay về phía chiến trường.


Từ nhỏ ta đã được ông ngoại dạy võ nghệ, giờ đây phát huy hết khả năng.


Ta ẩn nấp ở rìa chiến trường, đủ gần để quan sát Hách Bác Dư đang bị bao vây.


Không xa đó, một kẻ địch đang kéo cung nhắm vào hắn.


Ngay lúc Sở Phi Vận lao đến chắn cho Hách Bác Dư, ta kéo căng dây cung, ngắm thật chuẩn.


"Vút——"


Hai mũi tên va chạm, một mũi gãy đôi, mũi kia xuyên thẳng cổ kẻ tập kích.


Hách Bác Dư bị Sở Phi Vận đẩy ngã xuống đất, chợt quay đầu nhìn về phía ta.


14


Trận chiến này đánh vô cùng cam go.


Nhưng cuối cùng cũng hiểm thắng.


Hách Bác Dư bị thương, nhưng chưa kịp xử lý, chỉ tháo áo giáp rồi bước vào trướng.


Ta ngồi trên ghế thái sư, môi hơi tái nhợt, toàn thân có chút kiệt sức.


Vừa gắng gượng đứng lên, liền bị Hách Bác Dư kéo vào lòng.


Hắn chạm vào tay ta, cảm nhận được mồ hôi lạnh toát ra, ánh mắt lập tức dịu dàng đến cực điểm:


"Đừng sợ, Thanh Thư, nàng làm rất tốt, chính nàng đã cứu ta..."


Ta đang muốn đẩy hắn ra, lại thấy Sở Phi Vận từ bên ngoài bước vào.


Động tác của ta khựng lại, dừng việc giãy dụa.


Ánh mắt Sở Phi Vận tràn đầy căm hận, hận không thể gi,et ta ngay tại chỗ.


Thấy Hách Bác Dư vẫn chưa buông ta ra, nàng cố gắng nhịn cơn giận, vu oan:


"Phu quân, lần này cơ mật quân sự bị tiết lộ, khiến binh sĩ thương vong vô số. Thẩm Thanh Thư đột nhiên xuất hiện cứu ngài, chẳng phải quá trùng hợp hay sao?"


Hách Bác Dư buông ta ra, quay người nhìn nàng, nhưng không nói lời nào.


Ta nhẹ giọng đáp:


"Tướng quân, hôm nay có một binh sĩ xông vào phủ, nói ngài trọng thương, lừa ta ra ngoài. Ta phát hiện đường hắn dẫn không đúng, liền tìm cơ hội hạ hắn. Hiện hắn đã bị hộ vệ trong phủ áp giải, chỉ đợi tướng quân trở về thẩm vấn."


Sở Phi Vận lập tức phản bác:


"Ngươi là một nữ nhân yếu đuối, làm sao biết võ công? Ai mà biết được có phải ngươi cố tình sắp đặt không!"


"Phu quân, theo ta thấy, nàng ta chính là gian tế…"


Hách Bác Dư bất ngờ quát lớn:


"Ngậm miệng lại!"


Hắn nhìn Sở Phi Vận, ánh mắt lần đầu mang theo thất vọng và lạnh lẽo:


"Thanh Thư xuất thân từ gia đình thợ săn, ông ngoại nàng danh tiếng dũng mãnh lẫy lừng trăm dặm. Kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của nàng, đều do ông ngoại đích thân truyền dạy!"


Sở Phi Vận bị ánh mắt của hắn làm cho rùng mình.


Nàng không biết, vốn dĩ Hách Bác Dư vô cùng tin tưởng nàng.


Nhưng, nàng ra tay quá hấp tấp.


Một khi lòng tin đã xuất hiện vết nứt, tình cảm cũng không chịu nổi sự hoài nghi.


Hách Bác Dư đột nhiên nhìn ta một cái.


Sau đó, hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm:


"Chuyện gian tế, ta nhất định sẽ điều tra rõ. Phi Vận, nàng trở về thành trước đi."


Hách Bác Dư ở lại trướng bồng để băng bó vết thương.


Ta không muốn bị hắn chú ý, bèn tìm cớ đi ra ngoài.


Ta dạo quanh quân doanh, bỗng nhìn thấy một bóng người quen quen.


Ta ngạc nhiên nhìn Liễu Lục bước đến trước mặt mình.


Nàng mỉm cười hành lễ, nói:


"Tiểu thư an lành, đại nhân lo lắng cho ngài, đặc biệt phái thuộc hạ đến, để trợ giúp ngài một tay."


Là Lục Trục Quang.


Chỉ cần nghĩ đến hắn, khóe miệng ta không khỏi cong lên.


Ta tò mò không biết, khi Lục Trục Quang giao nhiệm vụ này cho Liễu Lục, gương mặt hắn sẽ có biểu cảm gì?


Nhưng còn chưa kịp trò chuyện được mấy câu, đã có người từ sau lưng gọi với giọng khó chịu:


"Thanh Thư! Qua đây."


Sắc mặt ta lập tức lạnh xuống.


Chỉnh lại biểu cảm, ta miễn cưỡng bước tới.


Hách Bác Dư vẫn muốn gần gũi ta, còn định nắm tay ta.


Lần này, ta không để hắn được toại nguyện.


Hắn có chút thất vọng, nhưng vẫn cười nói:


"Trước đây bận rộn quá, không kịp đưa nàng đi dạo, giờ đi thôi, ta dẫn nàng cưỡi ngựa."


Ta lạnh nhạt từ chối:


"Tướng quân còn đang bị thương, không thích hợp cưỡi ngựa."


Hắn nhìn ta thật lâu, thở dài:


"Nàng vẫn còn giận ta vì khi trước rước nàng vào cửa, ta lạnh nhạt với nàng, đúng không?"


Không để ý sự kháng cự của ta, hắn cưỡng ép nắm lấy tay ta, siết chặt trong lòng bàn tay, nói:


"Về sau sẽ không nữa, nàng hãy tin ta."


Nếu không phải Liễu Lục hành động nhanh nhẹn, ta sợ rằng mình đã không nhịn được mà ra tay trước với kẻ mặt dày này.


Tối hôm đó, hộ vệ trong phủ đến báo tin.


Tên binh sĩ lừa ta ra khỏi phủ, đã tự sát.


Thời gian khéo léo đến lạ kỳ.


Sở Phi Vận vừa về không lâu, hắn đã ch,et.


Tất cả manh mối và nghi vấn đều chỉ ra một khả năng—Sở Phi Vận chính là gian tế.


Hách Bác Dư nghe xong, đập mạnh tách trà trong tay thành mảnh vụn.


Hắn vốn định ở lại quân doanh nghỉ ngơi vài ngày mới trở về, giờ thì không thể ngồi yên nữa.


Chúng ta lập tức quay về thành trong đêm.


Hách Bác Dư bảo ta về phòng nghỉ ngơi.


Còn hắn, muốn đích thân thẩm vấn Sở Phi Vận.


15


Ta không biết đêm hôm đó, Sở Phi Vận phải chịu đựng như thế nào.


Dù sao thì ta ngủ rất ngon.


Sáng hôm sau, Liễu Lục đến nói với ta, Hách Bác Dư đã vô cùng tức giận và thậm chí đã sử dụng đến hình cụ.


Phòng trong viện phụ ngoại đã đầy vết m,áu, còn Sở Phi Vận thì gào thét đ,au đớn suốt đêm.


Nghe vậy, ta cau mày lại.


Ta từng nghĩ, Hách Bác Dư là người phân minh yêu ghét, với những người khác ngoài Sở Phi Vận, hắn chỉ lạnh nhạt hoặc thờ ơ mà thôi.


Nhưng không ngờ rằng, một khi hắn không còn yêu, dù là người đã từng được hắn chiều chuộng hết mực, hắn cũng có thể ra tay tàn nhẫn.


Người này, không thể ở lâu.


Ta lấy trong tay áo một gói bột thuốc đưa cho Liễu Lục,


Sau đó hạ giọng nói:


"Khi ta còn ở tướng quân phủ, thường bảo nhà bếp nấu canh cho hai mẹ con Sở Phi Vận. Đây là liều cuối cùng, ngươi chia một nửa vào, xử lý cho sạch sẽ."


Liễu Lục nhận thuốc, gật đầu:


"Tiểu thư yên tâm."


Cho đến chiều, Hách Bác Dư mới xuất hiện, thân thể đầy m,áu.


Hắn đôi mắt đỏ ngầu, mạch m,áu ở trán vẫn chưa dịu đi, trông như ác quỷ.


Khi thấy ta, thân thể hắn mới hơi giãn ra, sau đó một tay ôm ta, giọng khàn khàn nói:


"Thanh Thư, là ta sai rồi, ban đầu… ta nên nghe lời mẫu thân."


"May mắn, bây giờ ta còn có nàng… phu nhân, sau này ta tuyệt đối sẽ không lấy thiếp nữa, nàng có thể sinh cho ta một đứa con không?"


Ta đột ngột đẩy hắn ra, rồi lùi lại một bước, hỏi:


"Vậy còn Sở Phi Vận? Ngài định xử lý nàng thế nào?"


Khi nghe đến tên nàng, Hách Bác Dư lạnh lùng đáp:


"Cô ta ch,et rồi."


"...Gián điệp của địch quốc, kẻ phản bội, ch,et cũng không đáng tiếc!"


Hắn nghiến răng, tức giận đến mức không thể kiềm chế.


Lòng ta có chút ngạc nhiên, nhưng khi thấy Hách Bác Dư bước lại gần, ta lập tức đề phòng.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.