Nhất Mộng Như Sơ - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2024-11-26 14:28:08

Nhưng hôm nay, sắc mặt huynh không tốt chút nào, đôi mắt thâm quầng lớn khiến người nhìn phát sợ.

 

Bảo Châu múc cho huynh một bát hoành thánh, huynh ăn vài miếng là hết, lại gọi thêm một bát nữa, ăn như thể mấy ngày chưa được ăn gì.

 

"Bảo Ngân, mẹ bảo ta gọi muội về nhà. Hôm qua bà ấy đã đổ bệnh. Những họ hàng đã cắt đứt quan hệ trước đây bỗng kéo đến từng đợt. Hôm qua gia đình cậu đến, mẹ tức giận đến mức phát bệnh. Sáng nay, đại tỷ Ngọc Nương cũng quay về, không rõ đã nói gì với cha mẹ, chỉ biết mẹ giận đến mức ngất xỉu. Họ không chịu rời đi, còn ngang nhiên ở lì trong nhà. Cha ta cầm gậy đuổi họ, nhưng trượt chân, giờ nằm bất động trên giường. Ta đã bảo tam ca đi mời thầy thuốc, nhưng cổng nhà bị chen lấn đến mức hỏng. Mẹ nói, viện này là của muội, bảo muội về làm chủ."

 

Giọng nhị ca vừa bất lực vừa phẫn nộ.

 

Ta vốn nghĩ mình là người ngoài, không nên xen vào, nhưng không ngờ những người này lại trơ trẽn như vậy.

 

Ta tức quá hóa cười.

 

Ban đầu không định dẫn Bảo Châu theo, nhưng nàng nhất quyết muốn đi.

 

Ba người chúng ta đi nhanh, chỉ mất một khắc đã về đến nhà.

 

Hai cánh cửa nhà không biết là bị tháo ra hay chen lấn mà vỡ nát, giờ bị ném ở đầu ngõ.

 

Một đám gia nhân ngồi trên đó, vừa tán gẫu vừa ăn hạt dưa.

 

Xem ra, họ hàng nhà họ Ôn cũng không nghèo đến thế, còn đủ khả năng nuôi gia nhân.

 

Nhưng khi nhà họ Ôn gặp nạn, chẳng ai đứng ra nói một câu, nay nghe tin Đại lang quân có tiền đồ, không dám đến kinh thành quấy rầy, bèn đến đây làm loạn.

 

Trong chính phòng chen chúc, có không dưới hai mươi người, cả già lẫn trẻ.

 

A thúc nằm trong phòng của nhị ca và tam ca, dưới đất đầy người đứng.

 

Giường của ta và Bảo Châu thì có một đứa trẻ nằm trên đó, còn Ngọc Nương, đại tỷ của Bảo Châu, đang thay tã cho đứa trẻ.

 

"Các người là ai? Đến nhà ta làm gì? Ai cho các người vào phòng của ta và tỷ tỷ ta?"

 

Bảo Châu không nhẫn nhịn, xông vào kéo Ngọc Nương đang thay tã đứng dậy, trông vô cùng dữ tợn.

 

Nàng không nói, nhưng ta biết nàng chắc chắn vẫn nhớ rõ Ngọc Nương, vì đó là tỷ tỷ ruột của nàng.

 

Những người khác không nói, còn nàng dù sao cũng là ruột thịt.

 

Ban đầu nàng có thể có lý do khó xử, nhưng suốt tám năm, nàng thật sự không thể dành ra vài ngày để về thăm sao?

 

Ngọc Nương không còn là thiếu nữ kiều diễm trong trí nhớ của ta nữa.

 

Tóc búi cầu kỳ, trang sức vàng óng, dáng người hơi đẫy đà, ánh mắt và thần thái đều sắc sảo, lạnh lùng.

 

Thời gian quả là thứ diệu kỳ, chẳng phải sao?

 

10

 


"Muội là Quỳnh Nương sao? Ta là tỷ tỷ của muội mà! Sao ngay cả ta muội cũng không nhận ra? Chẳng lẽ bệnh ngốc của muội ngày càng nghiêm trọng? Ta chỉ đang thay tã cho cháu ngoại của muội thôi, muội kéo ta làm gì?"

 

Ngọc Nương định quay lại giường, nhưng Bảo Châu túm chặt không buông, đôi mắt tròn to đẫm lệ.

 

"Ta tên Bảo Châu, ngươi là tỷ tỷ của ai? Ngươi không quan tâm sống chết của gia đình, đã tám năm không về, nay sao lại đến? Đã đến sao còn khiến cha mẹ tức giận mà ngã bệnh?"

 

Thân hình Ngọc Nương cứng đờ, sự hoảng loạn thoáng hiện lên khuôn mặt.

 

"Bảo Châu cái gì? Muội là Quỳnh Nương. Tỷ tỷ có nỗi khổ riêng..."

 

Bảo Châu không muốn nghe thêm, kéo Ngọc Nương ra ngoài sân, những người trong phòng cũng đi theo xem náo nhiệt, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.

 

Ta bảo Tam ca đưa thầy thuốc vào xem bệnh.

 

"Bảo Châu, buông tay!"

 

Thấy hai người sắp giằng co, ta sợ Bảo Châu chịu thiệt, bèn lên tiếng.

 

Bảo Châu buông tay trong nước mắt, đứng cạnh ta, trông đáng thương như một chú cún nhỏ.

 

Những năm đầu khi cuộc sống khó khăn, đôi khi không đủ cơm ăn, ta nhường khẩu phần của mình cho nàng.

 

Ta nuôi nàng trắng trẻo, mũm mĩm như một viên bánh trôi, không nỡ để nàng rơi một giọt nước mắt nào.

 

Hôm nay, có kẻ muốn đánh nàng? Ta làm sao nhịn được?

 

"Hiện tại ta là người làm chủ trong nhà này. Nếu có việc gì, cứ nói với ta."

 

Ta vuốt tóc Bảo Châu, nàng càng tủi thân, nước mắt chảy không ngừng.

 

"Ngươi là ai? Lại dám làm chủ trong nhà của cháu ngoại ta, một thượng thư đại nhân sao? Nói lớn không sợ rách miệng sao?"

 

Người vừa lên tiếng là một nữ nhân tầm bốn, năm mươi tuổi, dáng người to béo, chắc là người nhà mẹ đẻ của A thẩm.

 

Một đám người hùa theo, tiếng nói ồn ào khiến ta nhức đầu.

 

"Ngươi là ai mà dám gây sự trong nhà họ Ôn của ta?"

 

Ngọc Nương lên tiếng quát, giọng điệu đầy hống hách.

 

Cũng phải, năm xưa ta chỉ là một tỳ nữ làm việc vặt, nàng đương nhiên chẳng còn nhớ đến ta.

 

"Trước tiên, ta không biết cái gọi là thượng thư gì đó. Thứ hai, căn viện này là do ta thuê, chứng thư vẫn nằm trong tủ của ta. Hiện tại, nó mang họ Trần. Thứ ba, ta không có họ hàng nào như các người. Khi đến nhà ta, các người có gửi thiệp chào không? Đã được ta cho phép chưa? Nếu chưa, ta có thể kiện các người tội xâm phạm nhà riêng, các người có biết không?"

 

"Nói xa hơn một chút, Nếu như nhà họ Ôn và ta sống chung một nhà. Nếu đại lang quân của các người thật sự là thượng thư, các người chẳng phải là nên đến kinh thành tìm hắn sao? Lại chạy đến đây gây sức ép với cha mẹ, huynh đệ của hắn làm gì? Các người đã biết tin tức nhanh như vậy, khi nhà họ Ôn gặp nạn năm xưa, các người có biết không? Ta tin chắc là biết, nhưng lúc đó các người ai nấy đều có lý do khó khăn riêng, nhà họ Ôn thông cảm, hiểu được. Vậy những năm qua, nhà họ Ôn có từng đến cửa nhà các người không? Người sống cần có mặt mũi, cây cần có vỏ. Các người sờ xem mặt mình, có phải dày như tường thành không? Lột xuống được không? Có đủ gạch xây cao thêm năm thước tường thành không? Hôm nay các người còn dám vác mặt đến đây sao? Không biết xấu hổ sao? Ta đã gặp nhiều người, nhưng mặt dày như các người thật sự hiếm thấy. Những việc các người làm trong quá khứ, Đại lang quân nhà họ Ôn còn nhẫn nhịn được thì thôi, nhưng nếu không nhẫn nhịn được thì sao?"

 

"Nhà họ Ôn may mắn có tu dưỡng, nếu ta là nhà họ Ôn, hôm nay đã làm lớn chuyện rồi. Cứ gom hết những họ hàng máu lạnh, đứng ngoài nhìn, một người một chảo dầu mà chiên chúng cho xong. Không thì kéo cả lũ các người vào ngục ở vài năm. Nhà ai mà chẳng có chút chuyện dơ bẩn? Tìm ra hai, ba chuyện thì khó gì?"

 

"Trẻ con không hiểu chuyện đã đành, nhưng một lũ già, râu dài đến eo, đất vàng cũng đã chồng đến tận cổ rồi, cũng không hiểu chuyện sao? Đáng lẽ lúc này phải biết co đầu rút cổ mà làm người chứ? Không biết sống yên lặng, chờ vài thế hệ nữa, nhà họ Ôn quên hết mọi chuyện thì sao? Phải để lại con đường sống cho đời sau chứ? Các người thì hay rồi, vừa chặn đường lui của mình, lại chặn luôn đường của hậu nhân."

 

"Ta chỉ từng nghe qua chuyện lấy oán trả ơn, chứ chưa nghe ai lấy ơn trả oán. Nếu ta là các người, chắc chắn sẽ lập tức về nhà, ngày ngày thắp hương, cầu mong đại lang quân nhà họ Ôn quên ta đi."

 

Một tràng lời khiến ta miệng khô lưỡi rát.

 

Ngày nhỏ, ở làng quê, ta có thể cãi nhau cả giờ đồng hồ không mệt, vậy mà giờ đã lớn tuổi, nói vài câu đã thấy rã rời.

 

"Ngươi là đứa nào? Ta là cữu cữu ruột của Đại lang, nó dám khinh thường cả họ ngoại sao?"

 

Đây chắc hẳn là lão già mà đất đã chồng đến tận cổ kia rồi.

 

"Chính vì là cữu cữu ruột, nên lại càng đáng trách. Năm đó, kẻ sắp bị chém đầu chẳng phải muội muội ruột và tể phu của ngươi sao? Chẳng phải cháu trai ruột của ngươi sao? Ngươi làm sao nhẫn tâm được như vậy? Ít nhất đến ngục thăm một lần cũng là việc làm được, phải không? Năm đó ngươi đã không màng tình thân, chọn cách bảo vệ mình. Vậy thì hôm nay ngươi càng không có mặt mũi mà đứng đây nhận thân làm gì."

 

"Đại lang quân ngày nay không còn là Đại lang quân của năm xưa nữa. Nếu còn muốn dùng huyết thống mà ép buộc hắn, e là không thể đâu. Hắn đã cô độc mà bước đến ngày hôm nay, ngươi còn nghĩ hắn là người dễ bị bắt nạt sao? Về uống chút thuốc mà tỉnh táo lại đi!"

 

Chỉ trong khoảnh khắc, những người trong sân đã bỏ đi hơn phân nửa.

 

Còn lại chỉ là vài kẻ đi theo Ngọc Nương.

 

Ngọc Nương là muội muội ruột của Ôn Túc, chuyện của nàng là chuyện nhà họ Ôn, ta không muốn nói thêm.

 

Dẫu sao, người đã không biết xấu hổ mà còn tự tin mình chẳng dễ chết, thì e là vô địch thiên hạ rồi.

 

Đúng lúc thầy thuốc bước ra, ta hỏi thăm bệnh tình của A thúc.

 

Ông chỉ bị trật khí, dán hai thang cao dán, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.

 

A thẩm thì vì tức giận mà tổn thương sức khỏe, cần uống thuốc điều trị.

 

Tam ca theo thầy thuốc đi lấy thuốc.

 

Căn nhà bị lũ người kia làm cho rối tung.

 

Đến khi ta, Bảo Châu và nhị ca dọn dẹp xong thì trời đã tối hẳn.

 

Ngọc Nương đuổi những người đi cùng nàng về, nhưng lại mang theo nhi tử đang bú mẹ chiếm lấy giường của ta và Bảo Châu.

 

Buổi tối, ta nấu cháo và mua bánh bao, nàng ăn ngon lành như thể mình có quyền vậy.

 

Ta định quay về quán trọ, nhưng lại lo nàng sẽ khiến hai ông bà tức giận đến sinh bệnh thêm, nên ta quyết định ở lại.

 

Ta và Bảo Châu định chen chúc nằm cùng A thẩm trên một chiếc giường.

 

Tam ca thì ta sắp xếp chỗ trong thư phòng, kê một tấm ván gỗ, lót hai lớp đệm và đắp một chiếc chăn dày.

 

Nhị ca và A thúc thì nằm cùng một chiếc giường khác.

 

Không ngờ khi chúng ta còn chưa kịp nằm xuống, Ngọc Nương đã ru con ngủ xong và quay lại.

 

Nàng "phịch" một tiếng, quỳ xuống đất, nước mắt rơi như mưa, bật khóc gọi một tiếng "A nương".

 

A thúc có lẽ nghe thấy động, liền đỡ lưng, dẫn theo nhị ca và tam ca đến.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.