Nhất Mộng Như Sơ - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-11-26 14:27:39

Ông tự mình đỡ ta đứng lên, rồi ta cũng dìu ông ngồi lại ghế.

 

"Ngươi là Bảo Ngân cô nương?"

 

Ông lại biết tên ta, nhưng với tuổi của ta bây giờ, gọi là cô nương cũng đã không thích hợp lắm.

 

"Vâng, ta là Trần Bảo Ngân."

 

"Nghe nói món hoành thánh hải sản của ngươi nổi tiếng tuyệt vời. Hôm nay, lão phu có thể thử một bát chăng?"

 

Thật không ngờ ngay cả món hoành thánh hải sản cũng được nhắc đến.

 

Ta đoán ông lão này chắc chắn quen biết với Đại lang quân.

 

"Nguyên liệu hải sản vừa nhận sáng nay vẫn còn ở quán, Nhị ca, huynh qua đó lấy về, tiện thể bảo Hà nương tử cắt ba cân thịt thăn. Tam ca cùng muội dọn dẹp lại gian thượng phòng, để khách ngồi ngoài sân ăn thì không phải phép."

 

Dù sao thân phận của ông cũng không tầm thường, để ông ngồi ngoài sân ăn thật khó coi.

 

Thượng phòng rộng rãi hơn, ngày thường A thúc và A thẩm ở đó.

 

Phía ngoài là phòng khách, có một tấm bình phong ngăn cách, bên trong là giường ngủ.

 

Ta cùng Tam ca chuyển tấm bình phong từ phòng ta và Bảo Châu qua, dọn dẹp sơ qua một chút, dù sao cũng phải chỉnh tề để tiếp khách.

 

Còn hàng chục thị vệ, ta xếp vào phòng của Nhị ca và Đại ca.

 

Bảo Châu theo ta, vừa đi vừa lau nước mắt.

 

Ta hỏi nàng tại sao khóc, nàng chỉ sụt sùi:

 

"Vừa rồi A công nói, vài ngày nữa chúng ta sẽ dọn về kinh thành, đại ca đang cho người sửa soạn nhà cửa. A tỷ, tỷ có đi không?"

 

Ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này, bèn xoa nhẹ mái tóc mềm của nàng.

 

"A tỷ bao nhiêu tuổi rồi? Những năm qua chưa lấy chồng là vì muốn chăm sóc muội. Giờ đại ca đã đón muội về sống chung, muội cứ vui vẻ mà đi. Còn A tỷ, A tỷ phải gả cho cậu Gâu Gâu ở đầu làng. Chờ A tỷ xuất giá, nếu muội muốn, cứ quay về ở với A tỷ. Từ kinh thành đến Biện Kinh cũng không phải đường xa lắm. Chỉ có vậy thôi mà cũng đáng để khóc sao?"

 

Ta vừa nhào bột, vừa dỗ nàng.

 

Nếu thật sự có một cậu Gâu Gâu thì cũng tốt, ít ra ta còn có thể gả cho hắn.

 

Lòng ta sẽ không còn những ý nghĩ viển vông nữa.

 

Những thứ viển vông, vốn chỉ là mộng tưởng không thể thành.

 

"A tỷ nói dối! Làm gì có cậu Gâu Gâu nào? Mẹ ta rõ ràng từng nói muốn đại ca lấy A tỷ làm vợ. Nếu đại ca lấy A tỷ, A tỷ sẽ là tẩu tẩu của ta, tất nhiên phải về kinh thành cùng chúng ta."

 

Ta mới biết hóa ra hắn tên là Ôn Túc, tự Như Sơ.

 

Nếu năm đó ta đồng ý...

 

Ta lắc đầu cười khổ, đồng ý thì sao chứ?

 

Con đường làm quan vốn đã khó khăn, hắn lại có quá khứ như vậy, hẳn là còn khó hơn gấp bội.

 

Hắn cần lấy một người có thể giúp đỡ hắn trên con đường đó, còn ta, ta có thể cho hắn được gì đây?

 

Huống hồ, hắn đối với ta cũng chẳng khác biệt gì.

 

"Ai nói muội ngốc? Những gì muội nói ra còn có lý hơn người khác kia kìa. A tỷ đã định hôn ước với cậu Gâu Gâu ở đầu làng. Năm ngoái về quê, A tỷ mới biết hắn đến giờ vẫn chưa lấy vợ, đang đợi A tỷ. A tỷ làm sao phụ lòng hắn được? Nhưng nhớ đừng nhắc chuyện mẹ muội từng nói trước mặt người khác, sẽ làm hỏng danh tiếng của đại ca muội, biết không?"

 

Nàng ấp úng mãi.

 

"Vậy muội có thể theo A tỷ gả vào nhà cậu Gâu Gâu không?"

 

"Muội nghĩ sao? Có nhà ai lấy vợ lại còn rước theo cả tỷ muội về không? Đợi A tỷ và cậu Gâu Gâu thành thân ở quê xong, tất nhiên vẫn sẽ quay về Biện Kinh. Lúc đó, quán vẫn do A tỷ quản, muội muốn ở bao lâu cũng được, A tỷ nuôi muội."

 

Bảo Châu như đứa con ta đã nuôi lớn.

 

Chúng ta dựa vào nhau mà sống suốt bao năm qua, nàng dành cho ta một lòng chân thành, luyến tiếc là điều hiển nhiên.

 

Nhưng khi nội thị từ cung đến tận nhà để truyền lời, cùng sự đối đãi trọng thị dành cho ông ấy, ta hiểu rằng, Bảo Châu theo Ôn gia về kinh mới là lựa chọn tốt nhất cho nàng.

 

9

 


Ngoài món hoành thánh, còn lại chỉ là vài món ăn gia đình đơn giản.

 

Sau bữa cơm, họ chuẩn bị trở về kinh thành, nhưng vị nội thị muốn nói riêng với ta vài lời.

 

Trong phòng chỉ có ta và ông, ông ngồi, ta đứng, ông nhìn ta rất lâu, còn ta thì để mặc ông nhìn.

 

"Như Sơ và thánh thượng coi như là huynh đệ. Khi thánh thượng còn là thái tử, ngài không được yêu thích, thậm chí từng bị đày đến Sơn Tây. Ở đó, ngài học tại thư viện, cùng với Như Sơ và một thiếu niên khác là Phi Dương, nhi tử của tướng quân nhà họ Tấu. Ba người vừa gặp đã trở nên thân thiết."

 

"Đến khi thánh thượng được triệu hồi về cung, ba người vẫn giữ liên lạc qua thư từ, chưa từng gián đoạn. Như Sơ có tài kinh bang tế thế, sau lại đỗ trạng nguyên, vào Hàn Lâm Viện.

 

Nhà họ Ôn gặp nạn, bao gian truân đều là vì thánh thượng. Như Sơ thậm chí lấy thân mình mạo hiểm, Phi Dương thì tại biên cương tích lũy lực lượng, mới có vị thánh thượng như hôm nay."

 

"Trong lòng thánh thượng, vị trí của hai người họ không ai có thể sánh bằng. Sau này, con đường làm quan của Như Sơ sẽ rộng mở vô hạn. Tống Các lão đã cầu thánh thượng ban hôn, muốn gả tiểu nữ của ông cho Như Sơ. Thánh thượng gọi Như Sơ vào hỏi ý, Như Sơ trả lời rằng: 'Nhà thần có một người tỳ nữ trung thành, đã cùng thần chăm sóc muội muội, phụng dưỡng cha mẹ, năm nay đã 22 tuổi. Nếu thần không cưới nàng, chẳng phải sẽ trở thành kẻ vô tình, vô nghĩa hay sao?'"

 

"Thánh thượng phái ta đến hỏi một câu: Ngoài việc gả cho hắn, liệu còn cách nào khác để báo đáp ân tình này không?"

 

Tỳ nữ trung thành?

 

Hóa ra, trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, thậm chí còn không phải một cô nương bình thường.

 

Thánh thượng đã giữ thể diện cho ta, ta còn có thể nói gì đây?

 

Kết cục phải là mọi người đều vui vẻ mới tốt.

 

"A công suy nghĩ nhiều rồi. Những gì ta làm không bằng một phần vạn năm xưa nhà họ Ôn đã đối tốt với ta. Làm gì có ân tình nào để báo đáp? Cha ta từ nhỏ đã định hôn ước cho ta. Năm ngoái khi ta về quê, hắn vẫn đang đợi lấy ta. Ta và Bảo Châu đã nương tựa vào nhau bao năm, nay Đại lang quân đã trở về con đường làm quan, ta chẳng còn gì phải lo lắng. Đợi họ trở lại kinh thành, ta sẽ về quê thành thân. A công chỉ cần chuyển lời đến thánh thượng rằng nhà họ Ôn không nợ gì Bảo Ngân cả. Nếu sau này Đại lang quân thành thân, ta có thể uống một chén rượu mừng, thế là mãn nguyện rồi."

 

Lời nói dối này ta đã nói quá nhiều lần, đến mức chính ta cũng muốn tin rằng ở đầu làng thật sự có một người đang đợi ta.

 

Ta xuất thân nghèo khó, may mắn gặp được nhà họ Ôn, mới mở mang đầu óc, hiểu được lẽ đời và biết rõ mình muốn gì.

 

Ta muốn tìm một người yêu thương, không chỉ đơn thuần là một nam nhân.

 

Ta muốn một người có thể đối đãi chân thành với ta, cùng ta trọn đời một đôi.

 

Nếu không thể, thì dù ta có yêu sâu sắc đến đâu, cũng chẳng để làm gì.

 

Yêu được, thì cũng buông được.

 

Cùng lắm thì ta sống cô độc đến cuối đời, dẫu sao ai mà biết trước ngày chết của mình?

 

Có khi ngay cả sống đến cuối đời cũng không làm được.

 

"Ngươi là một cô nương rộng rãi, đi đến đâu cũng không chịu khổ. Nếu vậy, ta sẽ nói lại nguyên văn với thánh thượng. Ngày nào ngươi lấy chồng, nếu ta rảnh rỗi, nhất định sẽ đến uống rượu mừng."

 

"A công chỉ cần giữ gìn sức khỏe, nhất định sẽ có ngày đó."

 

Ta cười, dìu ông ra khỏi phòng.

 

Đợi mọi người đi hết, ta trở về quán, công việc bận rộn khiến ta về đến nhà thì đã nửa đêm.

 

A thẩm vẫn thắp đèn dầu chờ ta.

 

Hôm nay mọi người đều có điều muốn nói với ta, nhưng ta lại chẳng muốn nói gì cả.

 

A thẩm ngày xưa hẳn là một người phong nhã.

 

Vào mùa xuân, bà hái hoa đào, hoa lê đem hấp rồi phơi khô, làm thành loại trà có thể dùng suốt ba mùa còn lại.

 

Hôm nay bà pha trà hoa đào, bát trà sứ trắng chứa nước trà màu hồng nhạt, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.

 

"Bảo Ngân, mười ngày nữa chúng ta sẽ vào kinh. Con đi cùng nhé! Ta vẫn giữ lời, nếu con đồng ý, ta sẽ để Túc Nhi lấy con. Từ đó, chúng ta sẽ thực sự là một gia đình."

 

Ta không ngờ A thẩm lại nói những lời như vậy.

 

Ta từng nghĩ nhà họ Ôn thật tốt, quả nhiên không sai chút nào.

 

Bà đã bạc tóc, dù được chăm sóc những ngày qua, tóc có phần mượt hơn, thân hình đầy đặn hơn, nhưng so với hình ảnh phu nhân quan gia thanh nhã ngày xưa, bà đã già đi rất nhiều.

 

"A thẩm, những năm qua huynh ấy sống như ngâm mình trong nước hoàng liên, thật vất vả mới giành được tự do. Hãy để huynh ấy làm điều huynh ấy muốn, hà tất phải ép buộc huynh ấy thêm nữa..."

 

Ta nắm tay bà, cúi đầu, không nói thêm được gì.

 

Nếu nói thêm, ta sẽ không kiềm được nước mắt, mà ta không muốn khóc.

 

Nước mắt, trên đời này, là thứ vô dụng nhất.

 

"Con à, cuối cùng thì Ôn gia cũng nợ con. Từ nay về sau, ta chính là mẹ ruột của con, a thúc con là cha ruột của con. Con không được đoạn tuyệt mối quan hệ này. Nếu có thời gian, hãy về nhà thăm ta, có được không?"

 

Ta ngồi bên cửa sổ suốt đêm, không rõ hôm đó là ngày rằm hay mười sáu, chỉ biết ánh trăng tròn như chiếc mâm, chiếu sáng cả đêm tối, trong trẻo mà không u ám, tự mình chiếu rọi mà chẳng hay biết.

 

Ngày hôm sau, cổng nhà đông nghịt người, xe ngựa qua lại không ngừng, đến chỗ đứng cũng không còn.

 

Ta dẫn Bảo Châu chuyển đến ở tạm tại quán, đến ngày thứ năm, nhị ca đến tìm chúng ta.

 

Nhị ca vốn tính tình ôn hòa, chậm rãi, chưa bao giờ nổi giận.

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.