PHU QUÂN TA LÀ ĐÓA HOA CAO LÃNH - Chương 1: PHU QUÂN TA LÀ ĐÓA HOA CAO LÃNH
Cập nhật lúc: 2025-01-02 03:58:47
01
Thành thân đã ba năm, ta mới trong một giấc mộng bừng tỉnh, phát giác bản thân chỉ là một vai pháo hôi trong truyện đam mỹ.
Phu quân của ta chính là một nhân vật vạn nhân mê, có ba đồ đệ thèm muốn đã lâu, vài vị sư đệ cũng mơ tưởng không thôi. Kết cục, hắn gần như trở thành người người đều muốn chiếm hữu.
Còn ta, với vai trò là nguyên phối pháo hôi, chỉ tồn tại để kích thích d,ục vọng chiếm hữu của các công, ép họ cấu kết với nhau, cùng bày mưu hãm hại hắn.
Ta vốn tưởng rằng mình chỉ là một nữ tử xuyên không bình thường, cớ sao đã trôi qua mấy trăm năm mới nhận ra mình xuyên vào một quyển đam mỹ tẩy trắng này?
Hỏng rồi, hỏng thật rồi…
Không bao lâu nữa, phu quân của ta sẽ bị bọn họ lần lượt chiếm đoạt, rồi đến lượt một đám công vai phụ hủy hoại.
Ta thường cảm thấy bản thân lạc lõng giữa những người "không đủ bi,ến th,ái"…
Sau cùng, họ thấy ta chướng mắt, liền bí mật sát hại ta.
Ta đã cẩn thận sinh tồn bao năm nay, sống sót trong thế giới tu tiên đầy sát cơ chồng chất, vậy mà cuối cùng lại ch,et vì phu quân quá mức hấp dẫn?
Từ lúc mới xuyên qua, ta luôn khiêm nhường ẩn nhẫn, chỉ mong tránh xa những cốt truyện kỳ quặc. Mục tiêu của ta là trường sinh bất tử.
Sống đời huy hoàng có ích gì, sớm muộn cũng hóa thành nắm đất vàng. Chỉ có ta, trăm năm qua vẫn hiên ngang không ngã, sống tự tại an nhiên.
Nói đi cũng phải nói lại, chính bởi ta quá mức ổn trọng, sư tổ mới chọn ta kết hôn với Thẩm Như Tịch.
Sư tổ nói ta dịu dàng, hiểu đại nghĩa, có thể hóa giải đào hoa sát mệnh của sư huynh.
Người hứa ban cho ta vô số thiên linh địa bảo, đất đai ngàn mẫu, hai mạch linh tuyền.
Trời cao ơi… Ai có thể từ chối được đây?
Huống hồ, Thẩm Như Tịch lại là đại đệ tử phong quang nhất cùng khóa, giữa ta và hắn cũng từng có đôi lần qua lại.
Đích thực là thanh phong minh nguyệt, dung mạo vô song, từng cứu ta mấy lần khi xuống bí cảnh.
Vậy nên, ta liền nhận lấy chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này.
Nhưng ai ngờ món quà của số phận sớm đã ghi giá trong bóng tối. Chiếc bánh này quá thơm, dẫn tới vô số kẻ dòm ngó, khiến ta vì mang ngọc mà mắc tội, cuối cùng ch,et thảm.
Không được, ta phải trốn đi.
Các người muốn làm gì thì làm, nhưng không được lấy mạng ta.
Chiếc bánh này, ta không cần nữa!
Khi ta quyết tâm từ bỏ chiếc bánh, thì chiếc bánh lại đến.
Thẩm Như Tịch vận bạch y, lớp lớp áo quấn quanh thân thể như ngọc, chỉ lộ ra một đoạn cổ mảnh khảnh và dung nhan thanh tú vô song.
"Ngọc Tố, tâm cảnh của ngươi bất ổn, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đúng rồi, giữa ta và hắn có hợp đạo ấn, chỉ cần tâm cảnh dao động quá lớn, hắn đều cảm nhận được.
Ta cố gắng kìm nén, mỉm cười nói: "Không có việc gì, sư huynh. Có lẽ là tối qua đọc thoại bản nên kích động quá thôi."
Ánh mắt hắn dừng lại trên giường ta, nơi chất đống vài cuốn thoại bản thịnh hành, như 《Lạnh lùng tiên tôn yêu ta》《Thô hán thể tu chiếm hữu điên cuồng》《Hồ ly phu quân của ta》.
Điều đáng sợ nhất là cuốn đang mở… đúng ngay đoạn thịt thừa mứa…
Khoảng cách xa thế, chắc không thấy rõ đâu nhỉ…
Hắn không tỏ thái độ, chỉ lặng lẽ thu hồi ánh mắt, rồi vươn tay kéo lấy cổ tay ta, ngón tay đặt lên mạch.
Luồng linh khí lạnh lẽo xuyên vào linh mạch, từ từ cuốn lấy toàn thân.
Toàn thân ta run lên, mấy lần muốn rụt tay về nhưng đều bị hắn mạnh mẽ giữ lại. Có lẽ hắn không biết, linh khí băng linh căn của hắn đối với ta, người có thủy mộc linh căn, là kích thích lớn cỡ nào.
Hắn lại cứ phải chậm rãi, cẩn thận dò xét, đợi đến khi toàn thân ta nhuốm đầy linh tức của hắn mới buông ra một câu: "Không có việc gì."
Hắn vừa buông tay, ta liền rụt tay lại, trong tay áo thầm xoa mạnh để xua đi cảm giác kỳ quái.
Ngẩng đầu lên, liền thấy sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, ta vô thức lùi lại nửa bước.
"Ngọc Tố, ngươi sợ ta sao?"
A, sao có thể chứ? Hắn là đại sư huynh của Côn Luân, đối xử với đám sư đệ sư muội như chúng ta xưa nay luôn chu đáo.
Chỉ là mỗi khi đơn độc với hắn, ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, không nói rõ được, như thể… hắn đang đè nén điều gì khi ở cạnh ta.
Chỉ cần nhận ra chút ít, đã thấy rất kỳ lạ.
Hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc hộp ngọc, mở ra bên trong là một cây trâm ngọc, kiểu dáng tinh xảo lại là pháp khí phòng ngự thượng thừa.
"Thích không?"
Đồ tốt ai mà không thích, ta vui vẻ muốn nhận lấy, hắn lại tự tay cầm cây trâm cài lên tóc ta.
Toàn thân ta cứng đờ, rõ ràng là hai người không chút tình cảm, vậy mà phải diễn cái gì mà tình thâm ý nặng.
"Ngươi thích là được…" Hơi thở của hắn phả lên gáy ta, ta cười nhạt lùi lại.
Tiễn hắn rời đi, ta mặt không đổi sắc đóng cửa lại.
Sư tổ quả thật nhìn nhầm, hắn là đào hoa sát bám thân, ta lại không phải cứu rỗi của hắn.
Ta chỉ là kẻ tầm thường nhỏ bé, tự thân còn chẳng giữ được, sao có thể cứu được người khác?
Thẩm Như Tịch, kiếm đạo quán thế, còn trúng chiêu, huống chi là ta.
Nhân quả của người khác, ta không muốn dính vào.
02
Đến ngày cốt truyện mở ra, ta thu xếp toàn bộ tài sản, chuẩn bị bỏ trốn.
Nhớ ra hình như còn thiếu thứ gì đó, là cái gì nhỉ?
Đúng rồi, đồ đệ của ta!
Với thân phận này, đến lúc nhất định phải thu nhận đồ đệ. Ta chọn một kẻ tự lập mạnh, nhìn qua có vẻ chững chạc.
Quả nhiên hắn rất ổn trọng, thông minh, hiểu ý nhanh. Ta không cần bận tâm, hắn đã mang lại không ít thể diện cho ta.
Nghĩ đến đây, ta quyết định quay lại mang đồ đệ theo. Phá trận pháp, ổn định linh khí đang náo động.
Hắn vẫn chưa tỉnh táo, đã bị ta nắm cổ áo xách đi.
"Sư phụ? Có chuyện gì vậy?"
Ta suỵt một tiếng: "Đêm nay có đại sự, ta sợ liên lụy ngươi và ta, chúng ta mau chạy đi."
Vừa mới bay đến chân núi, đã bị cái gì đó níu lại, trên cổ tay không biết từ lúc nào xuất hiện một sợi hồng tuyến.
"Sư phụ, ngọc bài của người sáng rồi."
…
Ta vốn định lặng lẽ bỏ trốn, sao lại bị người khác cột sợi dây hồng này chứ?
Sắc mặt ta ngây ra, mở ngọc bài, là Thẩm Như Tịch.
"Ngọc Tố."
"Ngươi muốn đi đâu?"
Thì ra sợi hồng tuyến này là hắn đặt lên, thứ đồ dùng cho các cặp tình nhân quấn quýt không rời, hắn gắn lên ta làm gì?
"Nói chuyện." Giọng hắn có chút tức giận, ta không hiểu tại sao hắn lại nổi cáu.
"Ta xuống núi dạo chơi thôi, ngươi chất vấn kiểu gì vậy?"
"Vả lại, khi nào thì ngươi cột dây hồng lên ta? Mau tháo ra."
Ta kéo mạnh sợi dây, bên kia truyền đến tiếng động "bốp bốp".
Có tiếng ai khác nói: "Sư tôn, canh đổ rồi…"
Canh? Chính là bát canh giải linh tán trong cốt truyện sao?
Ch,et tiệt, sao lại đúng lúc chạm phải hiện trường nam chính bị hạ dược thế này? Chẳng phải khiến họ càng ghi hận sao.
Ta vội vàng tắt ngọc bài, sốt ruột đến nỗi xoay vòng vòng dưới chân núi. Ngọc bài lại không biết điều mà sáng lên liên tục.
"Sư phụ, người với sư trượng cãi nhau à?" Đồ đệ của ta rụt lại: "Cãi một trận thôi mà, đâu cần bỏ nhà đi, cũng chẳng cần kéo theo con…"
Nhìn bộ dáng nhút nhát của hắn, ta phát cáu, không nhịn được đá hắn một cú.
Ta đang chạy trốn đấy! Chạy trốn mà còn không quên mang hắn, hắn lại còn như vậy!
Hắn ôm mông kêu la: "Người không biết sư trượng ghen ghê thế nào đâu, mỗi lần người thưởng cho con cái gì, hắn đều lấy sạch, tuy rằng thay bằng đồ tốt hơn, nhưng ý tứ kia người không hiểu sao?"
"Hắn mà biết người dẫn con bỏ trốn, hắn sẽ nghĩ gì chúng ta?"
Trên trán ta chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.
Ngọc bài vẫn không ngừng sáng lên, ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn mở ra.
"Ngọc Tố, ngươi quay về, ta sẽ không truy cứu được không?"
"Van cầu ngươi…" Giọng hắn yếu ớt, mang theo chút khàn khàn mà ta chưa từng nghe qua.
Hắn chắc đã trúng độc, cảm giác không ổn mới cầu cứu ta.
Nếu hắn không mở miệng, ân oán của hắn với họ, ta tuyệt đối không muốn dính vào.
Nhưng hắn cầu cứu ta, giống như khi xưa trong bí cảnh, ta nằm trong vũng máu cầu cứu hắn.
Hắn từng cứu ta, rất nhiều lần.
Một người từng rực rỡ chói lọi, chính trực cả đời như đại sư huynh của Côn Luân, không nên hủy hoại trong tay một lũ cầm thú.
Ch,et tiệt!
Ta một cước đá văng đại môn của Thường Thanh điện, nhìn thấy Thẩm Như Tịch ngồi trên bồ đoàn, hơi thở bất ổn, không khí đầy hương thơm của hoa mộ ngâm.
Ba tên đồ đệ của hắn đứng bên cạnh, chờ đợi dược tính phát tác, tính toán khi đến thời điểm sẽ cùng nhau trói buộc hắn.
Có lẽ hắn chưa biết được tâm tư lang sói của họ, vừa thấy ta liền đứng bật dậy, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Ta vung tay áo phá tan một phòng đầy hương thơm, cầm kiếm nhìn bọn chúng: "Ta có chuyện muốn nói với sư huynh, các ngươi… còn không mau lui ra?"
Bọn chúng tuy không cam lòng, nhưng thấy ta tức giận, cuối cùng vẫn cúi đầu rời đi.
Ta đóng cửa điện, liên tiếp ném ra hơn mười trận bàn, hôm nay xem ai dám động đến hắn!
"Ngọc Tố…"
Thẩm Như Tịch đã hít không ít hương hoa, cơ thể nóng rực, ép sát lại gần.
Ta đẩy hắn ra, hắn lại không như ngày thường mà thức thời, ngược lại ôm lấy ta thật chặt.
"Ta làm gì không tốt, sao ngươi lại không thích ta?"
"Tại sao định rời bỏ ta?"
Hắn giống như uống say, đôi mắt ngày thường lạnh lùng giờ đây trở nên mê mang thất lạc, vừa ôm vừa không ngừng chất vấn.
"Ta làm gì có ý định rời đi, chỉ là xuống núi dạo chơi mà thôi."