PHU QUÂN TA LÀ ĐÓA HOA CAO LÃNH - Chương 2: PHU QUÂN TA LÀ ĐÓA HOA CAO LÃNH

Cập nhật lúc: 2025-01-02 03:59:10

Hắn nghiến răng, giữ chặt tay ta: "Vậy ngươi dám mở nhẫn trữ vật ra không? Toàn bộ đồ đạc của ngươi đã thu xếp sạch sẽ, ngay cả đồ đệ cũng mang đi, ngươi còn định lừa ta sao…"


Hừm… Ta chột dạ quay mặt đi nơi khác: "Hôm nay ngươi không tỉnh táo, ta đưa ngươi đến Bách Thảo phong giải độc đã."


Hắn lại giữ lấy cửa, không để ta rời đi: "Chúng ta là phu thê, Ngọc Tố, chúng ta có thể…"


Ta không thể!


Đừng nói chúng ta không có tình cảm, cho dù có, ta cũng không muốn dây dưa với hắn.


Hắn thật sự quá rắc rối, ta bảo vệ được nhất thời, không thể bảo vệ cả đời.


Nhưng sức hắn quá lớn, gắt gao áp chế ta không buông, hơi thở nóng rực phả vào sau tai, còn có… cứng rắn chạm vào người ta…


"Thẩm Như Tịch!"


Hắn bỗng nở nụ cười, như băng sơn tan chảy, vạn vật hồi xuân.


"Cuối cùng ngươi cũng không gọi ta là sư huynh nữa…"


Mọi thứ mất kiểm soát, ta không ngờ hắn lại bức ép ta, người từng cứu ta thoát khỏi nước lửa, giờ lại kéo ta vào luyện ngục.


Ta khóc nức nở: "Ta sẽ ch,et mất…"


Hắn lại tiến sâu thêm một chút: "Vậy thì cùng ta ch,et…"


03


Ta vừa tỉnh lại đã vội vàng làm liền mấy cái Thanh Trần Quyết, run rẩy mặc lại quần áo, thì một dòng chất lỏng chảy ra…


Aaaaa! Giận đến muốn gi,et người.


Nhưng nhìn hắn đang nắm lấy áo của ta mà ngủ rất say, ta lại không xuống tay được.


Hắn rốt cuộc tại sao lại thích ta? Ta vẫn luôn nghĩ chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch, đạt được thỏa thuận mà thôi.


Hắn đang nghĩ cái gì chứ… Ba năm nay chưa từng nói qua, tự nhiên lại…


Khoan đã, nhớ lại đêm tân hôn dường như hắn định hôn ta, nhưng ta gọi một tiếng "sư huynh", hắn liền dừng lại.


Sau đó, cũng thường tặng ta những món đồ tốt, rồi trông mong nhìn phản ứng của ta.


À, mỗi năm cũng có vài lần cùng nhau du ngoạn.


Ta vẫn luôn nghĩ hắn diễn kịch cho người ngoài xem, giả vờ làm cặp phu thê ân ái.



Ta tâm như sắt đá?


Đầu óc rối như tơ vò, ta quay lại, mạnh tay cho hắn hai cái bạt tai, rồi lại chạy trốn lần nữa.


Lần này, ta tìm đến khí tu giải trừ hồng tuyến khiên, đồ đệ không chịu theo ta, bị ta bắt buộc lôi đi.


"… Sư phụ, hai người ân ân ái ái sao lại muốn tổn thương con?"


Ta cứu mạng ngươi đấy! Sau khi ta ch,et hắn sẽ báo thù, cũng sẽ xử luôn ngươi.


Phái Cẩu tự quyết của chúng ta không thể toàn quân bị diệt!


Ba ngày sau, ta tìm được một nơi trong rừng núi, mở ra động phủ, định cư ổn định ở đây vài năm, chờ cốt truyện trôi qua rồi tính sau.


Đã tính là ở lâu dài, vậy nên cũng phải lên kế hoạch cẩn thận.


Đồ đệ của ta vẫn đang hoảng loạn, quỳ dưới đất lẩm bẩm muốn ch,et muốn ch,et.


Ta đá vào mông hắn: "Mau làm việc đi, ta muốn ở đây đào một cái hố, trồng một cây, phải có núi, có nước, có hoa, có sương…"


Bị ta sai khiến đến bận tối mặt, hắn dần dần cũng chấp nhận hiện thực.


Được Thẩm Như Tịch truyền nguyên dương, ta đóng cửa tu luyện một thời gian, khi xuất quan đã trực tiếp vượt qua hai tiểu cảnh giới, đạt đến Đại Thừa trung kỳ.


Nhìn nhà mới ngày một hoàn thiện, ta gật đầu hài lòng, nằm lên ghế xích đu phơi nắng.


Vô sự, một thân nhẹ nhõm…


"Ầm!!!"


Kết giới bị chém một đường nứt toang, chưa kịp nhìn rõ là ai, lại thêm một kiếm, kết giới triệt để tan vỡ.


"Ngọc Tố."


"Ta tìm được ngươi rồi."


Nghe hắn gọi tên ta, ta liền nổi da gà, còn chưa kịp phản ứng, đồ đệ của ta đã quỳ sụp xuống, dập đầu cái "cốp":


"Hoan nghênh sư trượng!"


… Không có chút cốt khí nào?!


Thẩm Như Tịch cầm kiếm, bàn tay khẽ siết lại:


"Ngươi vừa ý một người như thế? Vì hắn mà phản bội ta sao?"


Cái gì? Đổi kịch bản rồi à, hắn cầm nhầm kịch bản bị đội nón xanh sao?


Nhìn bộ dạng không được bình tĩnh của hắn, ta giơ tay làm dấu dừng:


"Ta và hắn là quan hệ sư đồ, ngươi đừng bịa chuyện."


"Không phải ai cũng như môn phái của ngươi…"


Hắn bị đồ đệ của mình thèm khát, lại tưởng ai cũng giống như vậy. Ta lẳng lặng lườm hắn một cái.


Chúng ta là sư đồ đứng đắn.


Bị ta mỉa mai một câu, hắn rốt cuộc nhớ lại việc suýt chút nữa bị làm nhục.


Hắn giọng điệu yếu đi:


"Ta không biết bọn chúng có tâm tư đó… Ngọc Tố, ta đã trừng phạt chúng rồi."


Trừng phạt như thế nào?


"Phế tu vi, chặt tay chân, hiện tại đã bị trục xuất khỏi sư môn."


Ừm… Đủ tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến kết cục nguyên bản của hắn trong cốt truyện, cũng không tính là quá đáng.


"Nghịch đồ làm càn, ắt nên vậy…" Hắn nói xong, quét mắt nhìn đồ đệ của ta.


Đồ đệ lập tức dập đầu cái "cốp cốp": "Sư trượng nói chí phải."


Ta che mặt lặng lẽ. Người là do ta dạy, Cẩu tự quyết vận dụng rất tốt, chỉ là… thật mất mặt…


Ta vung một tia linh khí: "Cút ra xa!"


Hắn lật đật chạy mất.


Thẩm Như Tịch bước đến gần, hạ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, là ta ghen tuông hồ đồ."


Ta lại lườm một cái: "Ngươi tại sao cứ nghĩ ta với hắn có gì? Ta đâu phải mù."


Ngươi đẹp trai như thế ta còn không yêu, nói chi là kẻ khác.


"… Ba tên nghịch đồ của ta nói bọn chúng từng thấy ngươi và hắn cử chỉ thân mật, ta tin là thật. Giờ ngẫm lại, bọn chúng là đang khiêu khích, phá hoại mối quan hệ giữa ta và ngươi."


Khốn thật, ba tên tiểu nhân kia, dựng chuyện hủy danh tiết của ta.


Thấy ta tức giận, hắn cúi đầu xuống, tóc rũ lòa xòa qua tay ta, vừa mềm vừa ngứa.


"Nếu Ngọc Tố còn giận ta, thì cứ như trước mà phạt ta."


Hả?


Hắn cắn môi, tự tát mạnh một cái, gò má trắng nõn lập tức ửng đỏ, dấu tay trắng bệch hiện rõ, nhìn mà xót xa.


"Ngươi làm gì vậy?!" Quá phí phạm!


Ta luống cuống ôm lấy mặt hắn, xoa xoa rồi thổi thổi, sau đó mới nhớ trong nhẫn trữ vật có thuốc mỡ.


Ta bôi một lớp thuốc lên mặt hắn, dấu đỏ nhạt dần đi, lại dùng khăn ướt lau sạch. Trong suốt quá trình hắn không nhúc nhích, để mặc ta loay hoay.


"Ngọc Tố… Ta thật thích cảm giác ngươi quan tâm ta như vậy…"


Hắn quấn lấy ngón tay ta, từng chút từng chút nắm chặt lấy tay ta, lúc này ta mới phát hiện khoảng cách giữa hai người đã rất gần.


Ta theo phản xạ rút tay lại, lùi mấy bước.


Hắn ánh mắt bi thương phẫn uất, như hóa thành thực chất:


"Ngươi vẫn không yêu ta… Phải không?"


"Tại sao?"


Vì ngươi quá phiền phức.


Dù ngươi đẹp trai, nhân phẩm tốt, thực lực mạnh, tiền tài nhiều, nhưng trước đây ngươi đã phiền, từ lúc cốt truyện bắt đầu lại càng phiền.


Ta, một tiểu tu sĩ tầm thường, không thể đối đầu với tất cả mọi người.


Trong sách ba công nam chính bị phế rồi, nhưng còn vô số công vai phụ. Mỗi khi bọn họ nhìn thấy hắn đều si mê, phát cuồng muốn chiếm hữu thân thể hắn.


Huống hồ lần đầu tiên của hắn lại là trao cho ta.


Ta đã có thể đoán được tương lai sẽ chờ đợi mình là gì.


Tóm lại, Thẩm Như Tịch là một mầm họa, ta không thể dây dưa quá nhiều với hắn.


Ch,et tiệt, thà để hắn nghĩ rằng ta với đồ đệ có gì còn hơn.


Sự im lặng của ta đã biểu lộ thái độ. Hắn bỗng đứng dậy, thân hình cao lớn che phủ cả người ta, gương mặt ẩn trong bóng tối, khó phân rõ biểu cảm.


"Ngọc Tố không yêu ta cũng được, nhưng chẳng phải ngươi nên… thực hiện trách nhiệm của một thê tử sao?"


Ta ch,et mất… Chẳng phải tối hôm trước một đêm bảy lần còn chưa đủ no sao?!


"Khoan đã, sư huynh, ngươi đừng mà…"


"Chúng ta thử hòa hợp thêm chút nữa…"


"Hu hu hu… Ta sẽ cố gắng mà…"


Thấy ta sợ hãi đến cực độ, cuối cùng hắn chỉ nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn:


"Về sau, không được trốn tránh ta nữa."


Hừm… Cứ ức hiếp ta đi…


04


Từ lúc đó, ta và Thẩm Như Tịch bắt đầu cuộc sống ẩn cư. Hắn trồng hoa, làm ruộng, dọn dẹp nhà cửa, còn thỉnh thoảng xắn tay áo nấu canh.


Còn ta, ta emo rồi...


Đây rõ ràng là căn nhà mới do ta dày công trang trí, sao hắn lại thản nhiên mà ở đây… (Đồ đệ ta nghi hoặc: Hử? Ai trang trí?)


Hắn còn thỉnh thoảng đòi hôn, đến mức ta cũng quen dần với sự thân mật của hắn.


Như ếch bị nấu trong nước ấm… Nhưng nếu ta không muốn bị nấu, hắn liền cưỡng bách ép buộc.


Trời ơi thật đáng giận!


Nếu không bùng nổ trong im lặng thì sẽ hóa điên trong im lặng. Tại sao những người khác có thể giam cầm hắn để làm chuyện kia chuyện nọ, còn ta thì không?


Không phải chỉ cần đạo cụ giải linh tán sao? Ngươi chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng làm được.


Vài ngày sau, ta bảo ở đây thật nhàm chán, muốn đến hắc thị dạo chơi.


Hắn rất hào hứng khi chi tiền cho ta.


Khoác áo choàng, đội mũ trùm, chúng ta bước trong ánh trăng, tới hắc thị nổi tiếng của giới tu chân.


Sau khi giả vờ mua vài món mới lạ, ta liền tiến thẳng đến tiệm thuốc.


Giải linh tán là vật vô giá, đặc biệt loại có thể làm ngã tu sĩ Độ Kiếp kỳ lại càng hiếm có khó tìm. Nhưng ba tiểu súc sinh kia mua được ở đây, hẳn vẫn còn hàng tồn kho...


Quả thật có, giá cả cực kỳ đắt đỏ. Ta cắn răng móc tiền.


Thẩm Như Tịch ngoan ngoãn đứng trước cửa tiệm chờ, dáng người cao ráo, mũ trùm che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ một đoạn cằm, lại vô duyên vô cớ thu hút ánh mắt người khác.


Ta vội chạy tới, tuyên bố chủ quyền: "Sư huynh, ta mua xong rồi, đi thôi."


Nơi này yêu ma quỷ quái tụ hội, thật không phải chỗ tốt lành.


Hắn mỉm cười, để mặc ta kéo tay.


Để xóa dấu vết, ta cố ý đi đường vòng. Khi về đến nhà thì trời đã sáng rõ.


Ta đưa hắn ly nước trái cây pha thêm dược liệu, thứ nước xanh nhạt ép từ thực vật, vị ngọt mát.


Hắn không chút phòng bị mà uống, đôi mắt đầy tín nhiệm khiến ta lương tâm day dứt.


"Ngọc Tố, tay ngươi ra mồ hôi."


Ta vội vung ra một cái Thanh Trần Quyết, cười ngây ngô: "Ha ha… hôm nay trời hơi nóng nhỉ."


Hắn nuốt hết nước trái cây, lại nói thêm: "Tâm cảnh ngươi cũng không yên ổn."


"Quá lâu không ra ngoài, đi dạo phố thấy khá thú vị thôi…"


Ta tính toán thời gian, hẳn là sắp có tác dụng.


Đột nhiên, hắn đứng không vững, ngã vào người ta: "Ngọc Tố, ta choáng đầu…"

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.