PHU QUÂN TA LÀ ĐÓA HOA CAO LÃNH - Chương 3: PHU QUÂN TA LÀ ĐÓA HOA CAO LÃNH

Cập nhật lúc: 2025-01-02 03:59:39

Ta cố đỡ hắn, dìu về phòng: "Chắc là say rồi, nước trái cây này có vị rượu."


Vất vả lắm mới đưa được hắn lên giường, hắn mềm nhũn nằm đó, đôi mắt ướt át: "Ngươi định làm gì ta?"


Ta chống tay chống nạnh: "Hừ hừ, không có linh lực rồi đúng không? Không đánh lại ta được rồi đúng không?"


Ta véo má hắn một cái thật mạnh, rồi bóp hai má kéo qua kéo lại, chà xát đến đỏ cả một vùng, lúc này mới hả giận.


"Cho ngươi biết cảm giác bị bắt nạt là thế nào!"


Giải tỏa xong, ta bò ra sau. Chỉ cần thiết lập trận pháp không thể rời khỏi động phủ này, là có thể giam hắn thật lâu.


Nhưng bất ngờ, cổ tay ta bị hắn nắm lấy: "Ngọc Tố, cứ thế mà đi sao?"


"Không làm gì nữa à?"


Hắn chống tay ngồi dậy, vạt áo rơi xuống, lộ ra nửa bờ vai trắng ngần như ngọc cùng cơ bụng mờ mờ ẩn hiện…


"Ta không còn linh lực, ngươi muốn làm gì ta cũng không phản kháng được…"


"Ngươi có thể… muốn làm gì thì làm…"


Cả mặt ta đỏ bừng, vội rụt tay lại: "Ngươi nói bậy gì đó? Ta không phải loại người như vậy!"


"Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây, trong này có đủ đan dược tránh đói hai năm, chúng ta về sau không cần gặp lại."


Ta bày đầy bình đan dược trong phòng, rồi quay người bước ra ngoài không ngoảnh lại.


Nhưng cửa phòng lại đóng sập trước mặt ta.


"Ngọc Tố… qua đây."


Giọng nói trầm thấp như chứa đựng cơn bão, ta bất giác quay đầu từng chút một.


Linh khí hắn bỗng dưng bừng lên, tóc đuôi áo đều bay phấp phới, nào giống dáng vẻ không có linh lực.


Ta nắm chặt tay nắm cửa, cố thử mở nhưng cửa vẫn chẳng động đậy!


Một sợi dây áo bắn tới, cuốn ta lại, đưa đến trước mặt hắn. Nhìn thấy vẻ giận dữ của hắn, ta lắp bắp: "Ngươi… ngươi lừa ta! Ngươi đã biết trong nước có thuốc từ trước rồi!"


"Đúng vậy."


Hắn cúi đầu, cắn lấy tai ta, mút nhẹ rồi cắn khẽ: "Ta muốn xem ngươi định làm gì ta, còn mong đợi rất lâu…"


Hắn trói hai tay ta vào đầu giường, chậm rãi cởi áo: "Ngọc Tố, là ngươi tự chuốc lấy."


Ta: Nguy rồi!!!


Hiểu ra rồi, trong truyện này tất cả đều là điên loạn.


Ta còn thương hại hắn làm gì, ta phải thương hại chính mình trước đã!


Kết quả là bị ép suốt ba ngày ba đêm… Hắn còn liên tục truy hỏi tại sao ta không yêu hắn.


Hắn bắt ta gọi hắn là phu quân, là tướng công.


Hu hu hu… Đất đai mất, của cải cũng không còn, ta hận!


05


"Ngoan, đừng khóc nữa, đã xong rồi."


Ta vốn đã dễ rơi nước mắt… Hắn còn cố tình dỗ dành…


Hắn liên tục hôn lên mặt ta, hút hết những giọt lệ vào miệng, giọng nói mơ hồ: "Ngọc Tố… thật đáng yêu…"


Nhận ra vật nào đó phía dưới lại ngóc đầu, ta lau khô nước mắt một cách quyết liệt.


Hôm nay, trời xanh nắng ấm, cuộc sống vẫn tươi đẹp!


Hắn bật cười, lại cúi đầu hôn lên tóc ta: "Không làm nữa, ngươi đã không chịu nổi rồi."


Hắn chạm nhẹ vào đan điền của ta, linh khí tràn đầy khiến ta khó chịu.


Thật sự cần bế quan để luyện hóa.


Nhưng ta không yên tâm, lỡ trong lúc ta bế quan, hắn bị ai đó hãm hại, giam cầm thì sao?


"Ngươi… không được rời khỏi đây."


Ánh mắt hắn bỗng sáng rực lên đầy vui mừng: "Được, ta sẽ ở lại đây, ngươi cứ yên tâm bế quan."


Ta bất giác cảm thấy hối hận, lời này nghe cứ như ta không rời xa hắn được vậy.


Nhanh chóng đóng sập cửa phòng, ta nhắm mắt bắt đầu luyện hóa.


Một lần bế quan, ta đã vượt qua tất cả các mốc cốt truyện. Đến khi xuất quan, hắn đang ngồi thiền dưới tán cây hoa.


Cánh hoa rơi lả tả, phủ lên người hắn, khiến hắn càng thêm không giống người phàm.


Hàng mi dài khẽ rung động, hắn quay sang nhìn ta: "Đại Thừa hậu kỳ, Ngọc Tố thật chăm chỉ."


Ta vươn vai, các khớp kêu răng rắc.


Thật ra… nếu xem hắn như công cụ, ta cũng không thiệt thòi.


Chỉ có điều, kỹ thuật trên giường của hắn quá tệ, chỉ biết một mực thô bạo, hoàn toàn không giống trong thoại bản miêu tả cái này cái kia…


Dù hắn khiến ta khóc đến chỉ biết gọi tướng công, ta vẫn có thể lấy kiến thức lý thuyết của mình mà khinh bỉ hắn.


Với tâm trạng vi diệu ấy, ta nhìn xuống ba tấc dưới rốn của hắn, âm thầm lắc đầu.


Hắn: ??? Sao tự nhiên lại thấy bị khinh bỉ?


Vì đã vượt qua các mốc cốt truyện, lòng can đảm của ta dần trở lại. Ở Côn Luân, ta vẫn còn bất động sản, ruộng tốt ngàn mẫu, hai mạch linh tuyền, cũng nên quay lại xử lý.


Khi trở về Côn Luân sau thời gian dài xa cách, Thẩm Như Tịch nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt từ trên xuống dưới của tông môn, còn tiện thể hoan nghênh cả ta.


Chưởng môn dò xét tu vi của ta, cười một cách gượng gạo. Nhìn ra rồi chứ? Ta và Thẩm Như Tịch đã song tu.


Ta khoác tay Thẩm Như Tịch, nhếch môi cười với chưởng môn: "Gay ch,et tiệt, ngươi dám giở trò thử xem."


Ta sớm đã mất thiện cảm với Côn Luân vì những nội dung trong truyện. Lần này trở về… chính là để giải quyết tất cả tài sản, từ chức trưởng lão.


Còn lựa chọn của Thẩm Như Tịch, thuận thì ở, không hợp thì chia.


Cốt truyện đã qua, lại không có ai thân cận bên cạnh để tiếp cận hay ám hại hắn, chắc hắn sẽ an toàn… chứ?


Nếu hắn tùy tiện ăn đồ lạ người khác đưa, vậy không liên quan gì đến ta.


Người phải tự chịu trách nhiệm về an nguy của mình.


Tuy nói vậy, nhưng hắn như quỷ hồn, cứ theo sát ta, nhìn ta chạy ngược chạy xuôi xử lý sự vụ.


"Ngươi muốn rời khỏi Côn Luân? Vì sao?"


Ta là người có tam quan bình thường, ở nơi mà ai cũng điên rồ thế này thực sự không thể sống nổi.


Huống hồ, sư tôn và các tiền bối của ta người thì ngã xuống, người đã phi thăng. Nơi đây thực ra không còn là Côn Luân mà ta từng biết nữa.


"Ta chỉ không vừa mắt bầu không khí ở đây, Côn Luân không còn là Côn Luân của trước kia."


"Nếu ta có năng lực, nhất định sẽ gột bỏ tận gốc mọi độc tố. Nhưng ta không có khả năng ấy, chỉ có thể tự bảo vệ mình."


"Đây là quyết định của ta, ngươi không cần theo ta."


Người nhất định phải theo ta, tên tiểu tử thối Hứa Chước lại trốn đâu mất rồi?!


Sau khi lôi hắn ra từ tiểu bí cảnh, hắn nhìn quanh bốn phía: "Yên tâm, Thẩm Như Tịch không đi theo."


Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Nhìn bộ dáng nhát gan của hắn, ta ác ý ghé sát tai hắn: "Nhưng có người khác bám theo rồi."


Lời vừa dứt, ta vung kiếm chém về phía sau, một bóng đen né được.


"Đường đường là chưởng môn, lại trốn trốn tránh tránh thế này sao?"


Hắn thấy ta nhận ra liền tháo mặt nạ.


Hắn và ta coi như người quen cũ, từng là tiểu sư đệ luôn lén lút trong đám đông, tính kế ta vài lần.


Đáng tiếc đều thất bại, không có cách nào, cho dù dùng đan dược kéo tu vi lên, hắn vẫn là phế vật, kém ta rất xa, làm sao thắng nổi.


Nhờ vào gia thế và tâm cơ, hắn leo lên làm chưởng môn. Thượng bất chính, hạ tất loạn, từ đó Côn Luân ngập trong khói mù, đệ tử đời sau không ai chịu học hành tử tế.


"Ta đã từ chức rồi, từ nay non sông không gặp lại. Ngươi còn truy sát ta làm gì?"


"Chu Ngọc Tố, ngươi động đến Thẩm sư huynh là tội ác tày trời."


Quả nhiên lại là vì Thẩm Như Tịch.


Từ ngày định hôn ước, ám khí sáng tối chưa từng ngừng, càng điên cuồng vào đêm trước lễ cưới.


Ta vì tài vật của sư tổ mà cắn răng chịu đựng, nhất định không nhường bước.


Sau khi thành thân, chưa từng viên phòng, bọn chúng mới thôi ám sát. Giờ ngẫu nhiên ta nhận được nguyên dương của Thẩm Như Tịch, hắn liền sụp đổ.


Ta không hiểu, thật sự không hiểu!


Vì sao lại có loại tình cảm yêu ghét mãnh liệt thế này? Lòng đố kỵ kinh khủng như vậy?


Ta là một người bình thường, thật sự không hiểu nổi đám điên này đang nghĩ gì!


Phẫn nộ hòa vào kiếm ý, chiêu thức Tiêu Dao kiếm của ta hoa mỹ mà ác liệt.


Hắn cố gắng chống đỡ, từng pháp khí phòng ngự trên người đều lần lượt vỡ nát.


"Kẻ cặn bã như ngươi, ch,et vẫn là tốt nhất."


Dưới kiếm của ta, hắn lộ vẻ sợ hãi, gào lên thê lương: "Còn không ra tay!"


Một mũi tên lao tới, theo sau là vô số pháp khí.


Ta xách theo Hứa Chước, nhảy ra sau, thở dài: "Sư huynh, ngươi nhìn rõ chưa? Côn Luân đã thối nát thế nào."


Thẩm Như Tịch từ trên không đáp xuống, lặng lẽ rút kiếm.


Mọi người lập tức đông cứng, quả nhiên là một lũ chuột chỉ biết giở trò trong bóng tối, vừa gặp ánh sáng đã không nơi ẩn náu.


Ta ngồi trên tảng đá xanh, nhìn hắn cầm kiếm gi,et từng tên, bỗng thấy mất hứng.


Ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay sao trời lấp lánh, coi như đổi mới lại trật tự.


Đêm đó, Côn Luân trên tầng lớp cao đã trải qua một cuộc tẩy trừ đẫm máu. Chấp pháp các bị thay toàn bộ, sau đó thêm vào một tiểu bí cảnh thử tâm.


Số bị phế tu vi và trục xuất không ít, nhưng cũng có nhiều người vượt qua thử thách của kính thử tâm.


06


Thẩm Như Tịch lại nổi danh trong giới tu chân, lần này là ác danh. Nhưng nói thế nào, miễn không còn là cao lãnh chi hoa dễ tổn thương thì tốt.


Mọi sóng gió lắng xuống, cuối cùng ta cũng có thể thoải mái nằm dài trong viện quen thuộc.


"Ngọc Tố."


A a a phiền ch,et đi được.


Như một oán hồn vừa thấy ánh sáng sau trăm năm phong ấn, ta mở cửa viện bằng vẻ mặt u ám.


"Sao vậy?"


"Sư huynh, ngày nghỉ sau khi tăng ca liên tục, không ai được làm phiền hết."


Đôi mắt đầy thâm tình của hắn, nhìn ta không chớp: "Nhưng ta nhớ ngươi."


Ta mặt không cảm xúc đóng sập cửa viện, bị hắn ngăn lại.


"Ta thật sự không làm gì cả, chỉ ôm ngươi ngủ thôi."


"A a a ngươi thật phiền!"


Kết cục vẫn là bị hắn ôm vào lòng, chen nhau trên ghế nằm.


Ánh nắng buổi trưa ấm áp, nhịp tim bên tai thật ru ngủ, thoải mái quá…


"Ngọc Tố."


"Ừm?"


"Không có gì."



"Ngọc Tố."


"Buông!"


"Chỉ muốn gọi tên ngươi thôi."


Không ngủ thì cút ra ngoài!

Bình luận

Chính sách và quy định chung - Chính sách bảo mật - Sitemap
Copyright © 2024. All right reserved.