VẬN MỆNH ĐẢO CHIỀU - Chương 6: VẬN MỆNH ĐỔI CHIỀU
Cập nhật lúc: 2024-12-31 13:17:03
"Người được phái về phía Nam sao vẫn chưa báo tin? Sao lại mất tích như vậy? Một khi mẹ con họ vào kinh, ta sẽ có cách rửa sạch oan tình cho họ."
Hắn vừa cúi đầu, định hỏi tiếp, thì ngẩng lên lại thấy ta và Dung Trạm đang đứng ngay bên kia đường, ánh mắt ta mỉm cười nhìn hắn.
Ánh mắt sắc bén của hắn bỗng đầy vẻ kinh hoàng khi ta kéo tay Dung Trạm rời đi.
Hắn hốt hoảng lao theo, nhưng chỉ thấy ta và Dung Trạm lên một chiếc xe ngựa rất bình thường, còn bóng lưng của người đ,ánh xe lại giống hệt Trịch Chấn.
Hắn hoảng loạn, chạy không màng đến hình tượng, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng xe ngựa dần khuất xa.
Thuộc hạ báo lại rằng ta và Dung Trạm thường xuyên ra vào Đại Lý Tự, nhưng không rõ lý do.
"Hắn sợ rồi, phải không?"
"Đúng vậy, làm sao hắn không sợ được.
"Là hắn giúp Tề Cảnh giả ch,et, cũng là hắn ra lệnh phóng hỏa thuyền của ta.
"Và tất cả, Trịch Chấn đều biết rõ."
Không có gì lạ khi mẹ con Diệp Vân mất tích, bởi Trịch Chấn đã đầu quân cho ta. Những mối quan hệ dựa trên tiền bạc vốn mong manh, ai trả nhiều hơn, người đó sẽ nhận được lòng trung thành.
"Hắn đang gấp gáp, mẫu thân, giờ là lúc thu lưới rồi."
"Đừng khinh địch. Hắn hiện tại còn trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều. Nếu để hắn thêm ba, năm năm trưởng thành, ngay cả mẹ con ta cũng khó mà đối phó được."
Đêm đó, tại một tiểu viện ở ngoại thành, bỗng xuất hiện một kẻ đốt nhà. Khi ngọn đuốc vừa giơ lên, Đại Lý Tự mai phục sẵn đã xông tới bắt tại trận.
Ta và Dung Trạm nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ẩn giấu nụ cười.
18
Đại Lý Tự có muôn vàn cách tra khảo tội phạm, cách nào cũng tàn khốc, khiến người ta sống không bằng ch,et.
Chỉ sau hai ngày, hành vi thuê người gi,et của Tề Minh Thừa đã bị lôi ra ánh sáng.
Dưới chân thiên tử mà dám s,át nhân diệt khẩu, đã thành tội không thể tha thứ.
Chỉ là hắn như cáo già ba hang, dù Đại Lý Tự huy động toàn lực vẫn không thể tìm ra chỗ ẩn náu của hắn.
Hôm đó, Thái sư Thẩm mới ngỏ ý mời chúng ta vào phủ với vẻ áy náy.
Những lời nói đường hoàng, nghe rất vừa tai:
"Nếu lão phu biết Tề Minh Thừa là kẻ hèn hạ như vậy, nhất định sẽ tâu lên thánh thượng, nghiêm trị không tha."
Dung Trạm ôm quyền hành lễ, trả lời vô cùng đĩnh đạc:
"Thái sư cũng là bị người ta lừa gạt mà thôi. Cái gọi là ‘không biết thì không có tội,’ thái sư đã quá lời rồi."
Ta mỉm cười nhìn, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng như băng.
Bởi vì trước ngày hành hình Diệp Vân và con gái, ta đã gửi thư về kinh thành, từng câu từng chữ đều chân thành.
Trong thư ta kể rõ hành vi trộm mộ của mẹ con Tề Minh Thừa, còn tiện miệng nhắc rằng trong phủ ta có tín vật và một nghiên mực quý đã bị tiểu tư trộm mất. Nếu ai mang tín vật đến đòi ân tình, nhất định không được tin.
Nhưng ta không nhận được hồi âm.
Khi đó, ta đã hiểu. Ân cứu mạng cũng không sánh được với tiền đồ rực rỡ của một thiếu niên bảng nhãn.
Thái sư đã hứa gả con gái út cho hắn, từ lâu đã là chung vinh quang, chung mất mát.
Ông ta sẽ không đứng về phía chúng ta, càng không thể vì chúng ta mà hủy danh tiếng và tương lai của con gái mình.
May mà ta chặn được thư cầu cứu của mẹ con Diệp Vân tại Ninh Thành, nếu không, Thái sư có thể sẽ vì bảo vệ bảng nhãn lang mà đẩy Dung gia ta vào đường cùng.
Không còn chỗ dựa và hy vọng, ta chỉ có thể dụ rắn ra khỏi hang, áp giải Trịch Chấn vào kinh, c,ắt đứt đường lui của Tề Minh Thừa.
Đáng tiếc, Trịch Chấn không muốn liên lụy con ruột mình, thà cắn độc tự vẫn cũng không tiết lộ nửa lời.
Cuối cùng, tin tức về tội trộm mộ của mẫu thân và tiểu muội bảng nhãn vẫn truyền vào kinh, khiến hắn bị các quan ngôn luận buộc phải "dưỡng bệnh tại nhà."
Còn ta cố tình xuất hiện trước mặt Tề Minh Thừa, khiến hắn nghi ngờ Trịch Chấn, nhất định sẽ ra tay diệt trừ.
Sự độc ác và quyết đoán của hắn, ta đã chứng kiến ở kiếp trước.
Vì vậy ta chắc chắn, lần này sẽ không có sai sót.
"Trạm nhi, con thấy chưa?
"Nếu chúng ta cứ xông vào phủ Thái sư kêu oan, chờ đợi chúng ta chỉ có thể là sự biến mất mãi mãi."
Dung Trạm hừ lạnh một tiếng:
"Tổ phụ lẽ ra không nên cứu hắn ngay từ đầu."
Ta lắc đầu, nhìn hắn nói:
"Nếu không có ơn cứu mạng đó, Dung gia chúng ta, một thương hộ, làm sao có thể nhờ được tri phủ chiếu cố tại Ninh Thành.
"Nhân tình thế thái rất phức tạp, không giống như con tưởng tượng. Con còn phải học hỏi nhiều lắm. Nhưng không sao, đợi hắn sập bẫy, chúng ta sẽ có thời gian để học từ từ."
19
Vào tháng Chạp lạnh giá, trời bắt đầu có tuyết lớn, ta lại chợt nhớ đến bánh hoa quế của Ninh Thành.
"Mẫu thân, để con đi.
"Tuyết lớn gió mạnh, để con góp chút lòng thành."
Nhìn Dung Trạm cao lớn, phong thái đĩnh đạc trước mặt, lòng ta ấm áp, cảm động vô cùng:
"Con ta cũng nên học cách đương đầu với gió mưa mới phải.
"Mẫu thân đợi con trở về."
Hắn cúi người hành lễ, rồi rời đi dứt khoát.
Tuyết rơi dày như lông ngỗng, gió tạt vào mặt, nhưng lòng ta lại chưa bao giờ ấm áp như lúc này.
Dung Trạm rốt cuộc đã không còn là kẻ yếu đuối của kiếp trước, đối mặt với gió mưa mà không chút sợ hãi, quyết tâm thi cử vào quan trường để mang lại tương lai tốt đẹp cho ta.
Dung gia có hy vọng, ta cũng có thể thảnh thơi, cầu một cuộc sống vui vẻ, an nhàn.
Nhưng nửa canh giờ sau, tiểu tư hoảng hốt chạy đến, báo rằng Dung Trạm bị Tề Minh Thừa bắt cóc, không rõ tung tích.
Ta siết chặt bàn tay, lập tức đến Đại Lý Tự cầu cứu.
Tuyết lớn đường trơn, ta ôm lò sưởi đứng bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi trên những cành mai đỏ, rồi thấy con trai ta sải bước trở về:
"Mẫu thân, con đã về."
Bàn tay siết chặt của ta bỗng chốc buông lỏng, lúc này mới phát hiện lưng áo đã ướt đẫm từ bao giờ.
Dung Trạm mang theo hơi lạnh của thông núi, nhìn thẳng vào ta:
"Mẫu thân, người có muốn biết mọi chuyện ra sao không?"
Nhìn ánh mắt phấn khích và nụ cười rạng rỡ nơi khóe môi hắn, ta biết hắn chắc chắn đã trút được cơn giận.
"Sao rồi?"
"Dùng độc châm của cha hắn, phế bỏ tay chân hắn.
"Giờ hắn đã bị Đại Lý Tự áp giải vào ngục.
"Con rắn độc đã bị diệt, thật là tốt."
20
"Không ngờ lại gặp ngươi, Tề Cảnh thật có một đứa con giỏi."
Hắn quay phắt lại, vẻ phong lưu ngày nào đã biến mất, giờ đây đầu bù tóc rối, mặc áo tù, không khác gì ăn mày.
Nhất là bốn chi bị trúng độc đã khô quắt, dưới da lộ rõ hình dáng xương cốt.
"Không ngờ người đến thăm ta lại là hai mẹ con các ngươi.
"Cũng không có gì lạ, chó rơi xuống nước, nếu là ta, ta cũng sẽ đến xem các ngươi ra sao, lại còn sắp xếp mọi việc thật ‘tốt đẹp’ để chiếu cố các ngươi nữa."
Ta nhướng mày, hờ hững đáp:
"Chiếu cố như ta đã làm với mẫu thân và tiểu muội ngươi sao?"
Hắn nghẹn lời, nhìn ta đầy oán hận.
Nhưng ngoài việc ghép lại thân xác thành toàn thây, tứ chi mục nát của hắn đã chẳng còn giá trị gì.
"Ngươi có phải vẫn còn thắc mắc, người bị Trịch Chấn giải cứu đã bị giấu ở đâu?
"Ngươi có phải đến giờ vẫn hận thấu sự phản bội và bán đứng của hắn?"
Hắn nhíu mày, mặt lộ vẻ khó coi.
Dung Trạm tiến lên một bước, lạnh lùng nói:
"Hôm đó, khoang thuyền bốc cháy, ngươi đã nhìn rất thỏa mãn. Nhưng nếu ta nói người trong khoang thuyền đó là mẫu thân và tiểu muội ngươi, ngươi có còn vui không?"
Sự lãnh đạm của hắn lập tức tan vỡ, thay vào đó là giận dữ và sụp đổ tràn đầy gương mặt:
"Ngậm m,áu phun người!
"Ta không tin những lời dối trá của các ngươi! Các ngươi chỉ muốn ta sụp đổ, muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của ta.
"Mẫu thân ta, tiểu muội ta... không thể nào..."
Trước nụ cười lạnh của ta và Dung Trạm, hắn cuối cùng hiểu ra, ván cờ này, từ đầu đến cuối đều là cái bẫy chúng ta giăng sẵn.
Hắn đã thua.
Thua trước ta, cũng thua trước kế hoạch của Dung Trạm.
Hắn đã thua, thua bởi kế hoạch chu toàn của mẹ con ta.
Người đổi thuốc trong lúc khám bệnh, người dùng thân mình làm mồi để dụ Tề Minh Thừa lộ diện, chính là Dung Trạm.
"Ngươi vẫn còn quá trẻ, lại quá nóng vội.
"Mất mẹ ngươi bày mưu tính kế, mất biểu cữu – à không, phải nói là phụ thân ngươi – ở bên cạnh hỗ trợ, ngươi chẳng khác nào một con thú bị nhốt trong lồng, để mặc người khác chém gi,et."
Ánh mắt của hắn sâu như hàn đàm, giờ đây đầy vẻ chấn động:
"Ngươi… ngươi nói gì?"
Dung Trạm cười lớn:
"Ta đang nói rằng phụ thân ngươi đã làm mẫu thân ngươi mang thai, nhưng không muốn chịu trách nhiệm, liền chạy đi làm một y sĩ lang thang.
"Lại vất vả để cha ta ‘mua một tặng hai,’ bận rộn cả đời.
"Ta cũng nói rằng phụ thân ngươi, sau khi hối cải quay về, cam chịu không danh không phận ở bên cạnh mẫu thân ngươi để an ủi nỗi nhớ nhung, còn vì ngươi mà tính toán con đường làm quan, nhưng lại vì ngươi mà ch,et."
Cả người Tề Minh Thừa run rẩy, không ngừng lắc đầu:
"Không thể nào! Làm gì có chuyện như vậy! Nếu đúng là vậy, thì ta…"
"Sao? Giờ nghĩ lại việc ngươi đã thiêu sống mẫu thân, tiểu muội và cả phụ thân của mình, ngươi cảm thấy sụp đổ lắm phải không?
"Sụp đổ là đúng rồi. Khi ta biết cha ta vì một đứa con hoang không phải m,áu mủ mà tính toán cả mạng sống của ta, ta cũng sụp đổ như vậy.
"Nếu không phải mẫu thân ta nói rằng gi,et một quan viên trong kinh sẽ gây phiền phức, ngươi lẽ ra đã nên theo Tề Cảnh xuống địa ngục vào cái ngày hắn ch,et.
"Ngươi nghĩ ta ngu dốt, đến mức không biết ngươi đã theo dõi ta suốt bao ngày?
"Chọn ngày tuyết lớn, chẳng phải để Chu Dao có thể lần theo dấu bánh xe mà bắt ngươi sao?
"Việc ngươi bị xử tử vào mùa thu năm sau là nhờ Thái sư cầu xin cho ngươi.
"Kéo lê tấm thân tàn phế, ngày ngày sống trong hối hận vì tự tay gi,et hết người thân của mình, ngươi nghĩ sẽ dễ chịu lắm sao?"
Thông tin như những nhát búa giáng xuống, khiến Tề Minh Thừa rũ rượi, hoàn toàn sụp đổ:
"Chính ngươi! Ngươi cố ý sỉ nhục ta, hành hạ ta, khiến ta sống không bằng ch,et!"
"Không thể nào! Ta không thể thua ngươi được!
"Phụ thân nói rồi, ngươi mọi mặt đều không bằng ta, ngu ngốc, mềm yếu, chẳng làm được việc lớn. Làm sao ta lại thua ngươi!"
Hắn nhìn ta, ánh mắt bỗng lóe lên sự tỉnh ngộ, nghiến răng gào lên:
"Đồ tiện nhân! Là ngươi! Là ngươi bày mưu hại mẫu thân ta! Là ngươi!"
Hắn như kẻ cuối cùng hiểu ra mọi chuyện, hét lên với ta:
"Ta phải gi,et ngươi!
"Độc ta hạ cho ngươi đâu rồi? Sao ngươi không ch,et? Đồ tiện nhân!"
Mặc hắn gào thét giận dữ, ta vẫn không mảy may lay động.
Vì đứa con trai từng bị Tề Cảnh khinh rẻ của ta, cuối cùng cũng trưởng thành vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
"Trạm nhi, trời đã sáng, con nên nhìn về tương lai, đi học ở Bạch Lộc Thư Viện, tham gia khoa cử mới phải.
"Thứ bẩn mắt như thế này, sau này không cần đến xem nữa."
Mỉm cười quay người, ta đạp trên lớp băng giá, cùng con trai bước vào một tương lai rực rỡ.
Ba năm sau, Dung Trạm đỗ đầu bảng, trở thành Trạng nguyên trẻ nhất của trong trăm năm qua.
Dưới cây đào nở rộ, hắn mang vẻ cao quý và tự tin, khẽ mỉm cười:
"Mẫu thân, con sẽ không làm người thất vọng."
- Hết -